15
Ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Cả hai chúng ta đều mất trí nhớ, nhưng mười năm bên nhau là thật.
Hơn nữa chúng ta còn có bảy quả trứng.
Ta vươn tay ôm chặt cổ Ngao Tuần, ngẩng đầu hung hăng cắn lên môi hắn.
Vì hắn còn chưa nhớ ra, vậy thì ta hà tất phải lo lắng trước.
Vì vậy ta quyết định hưởng thụ trước mắt.
Ngao Tuần nghe ta nói, ta thích hắn.
Mắt hắn sáng lên, lập tức nín khóc, nhưng mắt vẫn còn đỏ hoe.
Hắn ôm chặt ta.
Nửa đêm, chúng ta đang hứng khởi.
Ngao Tuần đột nhiên dừng lại, hắn hỏi ta:
"Nương tử, nàng có nghe thấy gì không?"
Một loạt âm thanh vang lên:
"Rắc, cạch, lạch cạch, bốp—"
Cả hai chúng ta đồng loạt quay đầu lại.
Chỉ thấy một quả trứng rồng tròn vo từ trên bàn cạnh giường lăn xuống, rơi bộp xuống đất, vỏ trứng lập tức vỡ tan tành.
Từ trong vỏ trứng bò ra một con rồng nhỏ, thân hình màu đen, nhưng râu tóc lại màu trắng, cả người đen trắng phối hợp. Nó ợ một cái, thò đầu ra tò mò nhìn chúng ta.
Là Long Đại.
Nó nở rồi!
Ta và Ngao Tuần sững sờ, đồng loạt ngồi bật dậy trên giường.
Ngao Tuần là người đầu tiên hoàn hồn, vội vàng quấn quần áo cho ta, ăn mặc chỉnh tề, rồi mới nhặt con rồng nhỏ tròn vo dưới đất lên đưa đến trước mặt ta.
Ta đưa ngón tay chọc chọc đầu nó, Tiểu Long tò mò duỗi móng vuốt nhỏ xíu ra, móc vào ngón tay ta như thể biết ta là mẹ của nó.
Ngao Tuần cũng đến gần, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào thân thể Tiểu Long, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Long đại là giống đực.
Vì thế Ngao Tuần đặt tên cho nó là Ngao Giáp.
Ngao Giáp còn quá nhỏ, vẫn là hình dạng rồng nguyên thủy.
Ba ngày sẽ biết bay, bảy ngày sẽ biết nói.
Chưa đến nửa tháng, đã có thể vừa bay vừa gọi ta và Ngao Tuần là cha, nương.
Trong nhà, người hay lải nhải bỗng chốc từ một biến thành hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!