Chương 7: (Vô Đề)

12

Cho nên, ta và Ngao Tuần căn bản không phải đạo sĩ gặp phải biến cố trong lúc độ kiếp gì cả!

Mười mấy năm nay.

Cuối cùng cũng là uổng phí!

Tên khốn Ngao Tuần.

Ta vậy mà lại thành thân với hắn!

Nghĩ đến mười năm nay, ta ngày ngày ân ái với hắn, ta nổi hết da gà.

Nhưng mà, ta vẫn không hiểu, tại sao Ngao Tuần lại đỡ lôi kiếp đó cho ta.

Cha ta gỡ tay ta đang ôm chặt lấy đùi ông ấy ra, kéo ta từ dưới đất lên ôm vào lòng.

Cha ta sờ sờ mặt ta, nước mắt như mưa:

"Bảo bối, những ngày qua con khổ sở rồi!"

Ta vội vàng lau nước mắt cho cha:

"Cha, con bây giờ đã là rồng rồi, cha không vui mừng cho con sao?"

Tuy chỉ là một con giao long nhỏ bé.

Cha ta khóc càng to hơn:

"Du Du của ta, chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, con có đau không, đều tại cha, là cha không bảo vệ con tốt, cha xin lỗi mẹ con."

Cha ta, luôn như vậy, ông ấy không bao giờ muốn ta hóa rồng.

Bởi vì mẹ đã vì đỡ cho cha đạo lôi đình cuối cùng của Ứng Long kiếp, hao hết ngàn năm tu vi, hồn phi phách tán.

Ngàn năm nay, vô số đêm khuya mộng mị, cha đều bị vây trong ác mộng hóa rồng ngày hôm đó, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Giang Miên, người vừa mới gọi ta là nương tử rồi chiếm tiện nghi của ta, bước tới nắm lấy tay ta:

"Du Du, nàng không biết đâu, những ngày nàng không có ở đây, chúng ta lo lắng cho nàng biết chừng nào, biết nàng thiên kiếp đến sớm, làm chúng ta lo muốn chết, trên dưới Côn Luân Hư và Thệ Thủy tộc đều đi tìm nàng khắp nơi."

"Cho đến khi có một tiểu tiên mới phi thăng nói đã gặp nàng, chúng ta mới tìm đến đây."

Cha ta lau nước mắt, nắm tay ta:

"Bảo bối, đã trở về là tốt rồi, chúng ta... chúng ta về nhà thôi."

Về nhà?

Cha ta nắm tay ta muốn đi, nhưng ta lại không nhúc nhích.

Ta cụp mắt xuống, không nói gì, trước mắt hiện lên nụ cười rạng rỡ của tên rồng ngốc Ngao Tuần đó.

Ta nhìn cha, ấp úng nói:

"Cha, con thành thân rồi."

Ai thành thân rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!