Tuy cùng là thần tiên trên trời, chức trách gần nhau, một người phụ trách giáng mưa, một người phụ trách nạo vét sông ngòi, cùng làm việc nhiều năm, nhưng tình cảm lại mỏng như tờ giấy.
Cha ta tận tâm với công việc, mỗi khi đầu năm đều lập ra kế hoạch giáng mưa tỉ mỉ, định ra mực nước sông lên xuống, lượng nước xả lũ tưới tiêu, để cầu mong mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Còn Đông Hải Long Vương lại dựa vào gia thế hiển hách, tùy ý làm bậy, không màng thiên thời địa lợi, giáng mưa vô độ, khiến cha ta mệt mỏi chạy đôn chạy đáo, lo lắng không thôi.
Cha ta nhiều lần dâng tấu lên trời, tố cáo tội lỗi của Long Vương, cầu xin điều chuyển công tác, nhưng đều bị bác bỏ.
Cha ta hận không thể trừ bỏ Đông Hải Long Vương cho hả giận.
Một mùa hè nọ, Đông Hải Long Vương lại giáng hết lượng mưa của cả mùa xuống trong vòng một tháng, gây ra lũ lụt.
Cha ta và cả tộc ngày đêm nạo vét sông ngòi, vất vả không chịu nổi, khiến chúng ta mệt mỏi như chó!
Chuyện này có thể nhịn, chuyện gì không thể nhịn!
Tức giận mãi, cha quyết định tự mình ra tay.
Vị trí đê sắp vỡ nằm gần miếu Long Vương, thế là nửa đêm nửa hôm cha ta lén lút dẫn nước lũ về phía miếu.
Trong chớp mắt, mấy ngôi miếu Long Vương Đông Hải vốn dĩ nhang khói nghi ngút đều bị nước lũ cuốn trôi.
Miếu Long Vương vốn được xây dựng trên sườn núi, địa thế cao ráo. Vậy mà, sườn núi lại đột nhiên sụp đổ, tạo thành một con đường thoát lũ khổng lồ, nước lũ vòng qua, quay trở lại dòng sông chính, còn những ngôi làng xung quanh lại bình an vô sự.
Long Vương Đông Hải nghe tin thì nổi trận lôi đình, nhưng tự biết mình đuối lý nên cũng không dám làm gì.
Cha ta được dịp hả hê.
Dẫn cả tộc mở tiệc linh đình.
Nhưng dân chúng không biết nguyên do, nên đều cảm niệm ơn đức của Long Vương.
Tuy miếu bị phá hủy, dân chúng vẫn cố gắng tu sửa.
Nhưng việc trùng tu miếu Long Vương không phải ngày một ngày hai là xong, hương khói của Long Vương vì thế mà bị gián đoạn mấy chục năm.
Trong lòng ắt hẳn buồn bực không chịu nổi.
Từ đó, cha ta và Long Vương Đông Hải kết oán với nhau.
Vì vậy, hai người vừa gặp mặt đã đánh nhau, không ai chịu nhường ai.
Thấy cha sắp bị đám thuộc hạ của Long Vương Đông Hải đến ứng cứu bao vây.
Ta sốt ruột, quyết định bắt rồng con để uy h.i.ế. p Long Vương.
Thế là trói Ngao Tuần bé nhỏ đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh ta lại, rồi đ.ấ. m cho hắn mấy phát.
Hai đứa ta vật lộn với nhau, ta bẻ cái sừng rồng mới nhú của hắn, hắn véo hai cục thịt trên mặt ta.
Ngao Tuần nhỏ bị ta đánh đến mức gào khóc gọi mẹ, khóc vang trời.
Kết quả, Long Vương Đông Hải không dừng tay, ngược lại còn khóc lóc gọi Đạm Hoa Đế Quân tới.
Đạm Hoa Đế Quân bèn tống cả cha ta và Long Vương Đông Hải ra khỏi Côn Luân Hư, đồng thời ra lệnh cấm đánh nhau, nếu không sẽ không nhận ta và Ngao Tuần, kẻ cũng đến bái sư, làm đồ đệ.
Chuyện này mới thôi.
9
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!