Mấy con cua tướng đang bắt cá, mấy con tôm binh đang lén lút móc cá vào lưỡi câu của Ngao Tuần.
Thủ pháp thuần thục, động tác cực nhanh, phối hợp ăn ý vô cùng.
Một con tôm bị đá một cái:
"Mày bị mù à! Móc vào tay tao rồi!"
Một con cá chép tinh đỏ hoe khóc lóc:
"Long Tam điện hạ quá đáng quá! Giữa mùa đông lạnh giá, ngày nào cũng phải đưa cá cho hắn ta cũng đành rồi, bây giờ lại còn bắt chúng ta móc cá vào lưỡi câu cho hắn nữa!"
"Sao hắn không bảo ta đưa luôn cả cậu hai của ta vào bụng hắn luôn đi?"
Bên cạnh, một nam tử mặc áo bào đen gõ đầu cá chép tinh:
"Suỵt! Mày không muốn sống nữa à? Cẩn thận bị điện hạ nghe thấy, lát nữa câu mày lên ăn thịt đấy!"
Ta nhận ra nam tử mặc áo bào đen, hắn là thuộc hạ mà Ngao Tuần mang theo khi đi học ở Côn Luân Hư
- Nhiễm Vân.
17
Chẳng lẽ, Ngao Tuần đã khôi phục trí nhớ?
Ta lén lút quay trở lại thuyền, lại ra khỏi khoang thuyền, giả giọng Nhiễm Vân, cố tình gọi Ngao Tuần đang câu cá: Long Tam điện hạ!
Ngao Tuần theo bản năng đáp: Chuyện gì?
Ta lại đổi giọng mình gọi hắn: Long Tam điện hạ?
Ngao Tuần dường như nhận ra điều gì đó không ổn, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta với vẻ kinh ngạc, tay nắm chặt cần câu, các khớp xương trắng bệch.
"Nương tử, nàng nói gì vậy?"
Còn giả vờ?
Ta dứt khoát tạo ra một con sóng lớn, đánh bật tất cả tôm binh cua tướng dưới đáy biển lên thuyền.
Tôm binh cua tướng từ trên trời rơi xuống, tứ tán rơi vào thuyền đánh cá.
Chúng yêu vừa nhìn thấy Ngao Tuần, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn: Long Tam điện hạ.
Giữa cơn sóng dữ, Ngao Tuần đứng yên tại chỗ, ban đầu mím chặt môi không nói gì, liếc nhìn ta, rồi cau mày suy nghĩ, hồi lâu mới hỏi:
"Nàng khôi phục trí nhớ khi nào?"
Một năm trước.
Ta hỏi ngược lại hắn:
"Chàng thì sao? Khi nào chàng nhớ lại?"
"Ngày thứ hai sau khi chúng ta thành thân. Vì quá vui mừng, lúc dậy không cẩn thận bị ngã, đập đầu, thế là nhớ ra."
...
Hai người chúng ta im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!