Chương 4: (Vô Đề)

Cấp A?!

Trong túi của Lý Kiến Dương có quái vật cấp A?!

Diệp Sanh ngay lập tức nhớ lại mùi máu hôi thối mà cậu ngửi được khi bước vào nhà ga, cậu sởn tóc gáy.

Tuy nhiên, cậu hít sâu một hơi nhanh chóng áp chế cảm xúc trong lòng, hàng mi khẽ run, cậu ném điện thoại sang một bên, lựa chọn nhắm mắt ngủ.

Ninh Vi Trần nói rất đúng, im lặng đợi là tốt nhất.

Những chuyện siêu nhiên có những cơ quan đặc biệt đến xử lý, cậu là một thường dân cứ thành thật sinh hoạt là được.

Tò mò sẽ gi ết chết con mèo, nếu muốn an ổn sinh hoạt thì tốt nhất không nên sinh ra lòng hiếu kỳ mà mình không nên có.

Ví dụ như cậu sẽ không hỏi Ninh Vi Trần khi nào sẽ tỉnh lại, cậu cũng sẽ không khỏi thân phận đặc biệt của cậu ta là như thế nào.

Diệp Sanh vốn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ không ngủ được bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện, không nghĩ tới một giấc này lại ngủ rất say và sâu.

Cho đến thời điểm tỉnh lại ngày hôm sau đã là giữa trưa.

Cậu cư nhiên ngủ sâu như vậy? Trực tiếp ngủ quên?

Ánh nắng xuyên qua mí mắt, khi Diệp Sanh mở mắt ra liền nghe thấy một giọng tiếng Anh lưu loát mà lạnh lùng như nước suối lạnh chảy qua tai.

Ninh Vi Trần đứng nghịch hướng sáng gọi điện thoại.

Đại não Diệp Sanh mơ màng hồ đồ, đối với ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ chỉ có thể nghe được đến mấy từ ngữ rách nát.

Andrew......! là bác sĩ tư nhân của Ninh Vi Trần?

Ninh Vi Trần phát hiện cậu đã tỉnh, nói vài câu liền cúp điện thoại, xoay người lại, trong mắt nổi lên ý cười: Anh tỉnh rồi?

Ừm. Diệp Sanh chống tay lên ván giường, tùy tiện gãi gãi đầu, sau đó hỏi: Mấy giờ rồi?

Ninh Vi Trần:

"11 giờ sáng, anh muốn đi ăn một chút gì không?"

Diệp Sanh lắc đầu.

Cậu lập tức nhìn vào nhà vệ sinh ở cuối toa xe.

Thấy vậy, Ninh Vi Trần giải thích:

"Cảnh sát đã tới từ sáng sớm. Hai thanh niên kia đã bị giết ở trong nhà vệ sinh, khi bọn họ chết, đầu, tay và chân của họ đều bị cắn đứt máu me đầm đìa. Diệp Sanh, chúng ta xem nhẹ nguy hiểm của Tiểu Phương. Bất quá con gái của Lý Kiến Dương không có việc gì, hiện tại đã an toàn được mang đi."

Diệp Sanh nhíu mày:

"Cảnh sát không nói thêm gì sao?"

Không nói. Ninh Vi Trần:

"Bọn họ tạm thời phong tỏa tin tức toa xe số 44."

Diệp Sanh phát hiện trong xe hiện tại chỉ còn hai người bọn họ.

Không thấy Lý Kiến Dương.

Túi của Lý Kiến Dương đặt ở đáy giường cũng bị mở ra, bên trong lộ ra một mớ đồ đạc hỗn độn, chăn bông, móc treo quần áo, ấm nước, còn có mấy cái lọ nhỏ được đậy lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!