Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi Hạ Văn Thạch nói xong, anh phát tin nhắn thoại wechat trước mặt ba người.

Lời nói có chút đau thương của một người phụ nữ vang lên.

"Anh đang tìm Tiểu Xán phải không, Tiểu Xán em ấy...... đã qua đời ba năm trước. Em ấy bị trầm cảm sau khi bỏ học vào năm hai. Em ấy thường xuyên nói những điều vô nghĩa và có trạng thái tinh thần rất tồi tệ.

Trước khi em ấy nhảy lầu một tháng thậm chí thường xuyên xuất hiện ảo giác, nói nửa đêm nghe thấy có người gõ cửa sổ, có khi gõ chậm có khi gõ nhanh nhưng em ấy lo lắng nhưng không dám kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ có cái gì.

Vốn dĩ chúng tôi muốn đem Tiểu Xán đi kiểm tra một chút nhưng một đêm trước khi đi bệnh viện, đột nhiên Tiểu Xán nhảy ra khỏi cửa sổ, nhà chúng tôi ở tầng 26, em ấy cứ như vậy nhảy xuống."

Nói đến cái chết của em gái ruột, người chị không khỏi nghẹn ngào.

Sau khi tin nhắn thoại được phát ra, Lý Quang Vận là người duy nhất trong khán phòng sắc mặt tái nhợt.

Hắn giống như là bị cướp đi một sợi hồn phách cuối cùng, hắn ta buông lỏng cánh tay của Hoàng Kỳ Kỳ, cái mũi hít một hơi.

Một người đàn ông cao 1,8 mét cường tráng lại đang khóc ở tiền sảnh.

Đôi mắt hắn đẫm lệ, đôi môi run lên vì sợ hãi, lau nước mắt:

"Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thực sự biết mình sai rồi, anh sẽ không bao giờ lừa dối hay nói dối nữa. Hãy để anh đi, anh đã sai rồi. Hãy buông tha anh đi."

Sự chú ý của Hoàng Kỳ Kỳ không còn ở trên người hắn ta nữa, cô cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nói:

"Ông chủ, đây cũng là người đã đi qua cầu thật à?"

Hạ Văn Thạch hai mắt vẫn còn hơi đỏ, gật đầu:

"Đúng vậy! Nhưng mà tại sao, nếu điều đó được chứng minh là đúng, không phải bạn trai của cô ấy là kẻ phải chết sao! Bạn trai của cô ấy là người phụ lòng cô ấy. Cô ấy đối xử với bạn trai của mình rất tốt, toàn bộ câu lạc bộ chúng tôi đều thấy rõ như ban ngày!"

Diệp Sanh như đang suy tư gì, không nói chuyện, cậu nghĩ tới ps của Cố Sự Đại Vương.

[post scriptum:

Những kẻ phụ lòng người đang bị theo dõi, không cần chờ đợi sự may mắn.

Chưa báo thù không phải vì không báo mà vì thời điểm chưa đến.

Tình yêu, là đồ vật duy nhất trên đời này không cần đến sự dối trá. ]

Khi đọc nó, phản ứng đầu tiên của cậu là: Cố Sự Đại Vương chẳng biết cái rắm gì về tình yêu cả.

Hiện tại xem ra quả nhiên như thế, nữ quỷ trong hồ tình nhân kia có lẽ căn bản không phải Cupid, mà là người điên.

Diệp Sanh nói:

"Học trưởng, những năm gần đây ở đại học Hoài An có nhiều người chết không?"

Hạ Văn Thạch suy sút lắc đầu nói:

"Chỉ bình thường thôi, không tính là nhiều đi." Anh chợt nghĩ tới điều gì đó, sửng sốt:

"Đúng vậy, đàn em, anh nhớ ra một chuyện – bạn trai của đàn chị hình như đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi trong lần thực tập thứ tư."

Diệp Sanh: Tai nạn xe cộ?

Hạ Văn Thạch gật đầu: "Đúng vậy. Khi đó hắn ta nổi tiếng là hải vương trong trường đại học. Bạn gái của hắn ta thay đổi mỗi học kỳ. Sau khi đàn chị bỏ học, hắn đã tìm được một người mới.

Thường thì cặp đôi nào cũng sẽ đi qua cầu Nghiệm Chân hồ tình nhân một lần, hải vương kia ít nhất cũng đi mười lần rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!