Sau khi xuống núi có một trạm xe bus, vừa vặn là trạm xe số 87 đi ngang qua đại học Hoài An.
Diệp Sanh không còn tiền bắt xe taxi đi về trường học nữa, nên chẳng sợ phải chờ bao lâu mới có một chuyến xe thì cậu cũng đều nguyện ý chờ để có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Ninh Vi Trần chỉ đứng với cậu một lúc, sau đó có người lái xe lại đón hắn.
Người đến đón không phải là Lý quản gia mà là người Tần gia.
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc của Tần gia cũng không lan truyền khắp Hoài Thành, thân phận của Cục Phi tự nhiên thần bí, mà Tần gia cũng nghĩ rằng việc xấu trong nhà cũng không nên lộ ra ngoài nên họ cố tình giấu diếm nó.
Đêm đó Tần lão gia tử bị đưa đến Cục Cảnh Sát, người Tần gia vẫn tươi cười đầy mặt như cũ, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Tần gia gia chủ đương nhiệm Tần Tư Viễn cũng chẳng có cái gì hiếu tâm đối với Tần lão gia tử, hắn chém giết giữa anh chị em trong gia tộc hào môn mà ra nên chẳng thể trải qua cảnh phụ từ tử hiếu.
So với an nguy của cha mình thì Tần Tư Viễn càng lo lắng về cái nhìn của Ninh Vi Trần hơn. Sợ một trò hoang đường đêm kia có thể khiến Ninh Vi Trần cảm thấy chán ghét.
Bọn họ yêu cầu một lời giải thích hợp lý.
"Ninh thiếu gia, Lưu Sương tiểu thư bảo tôi đến đón ngài." Tài xế xuống xe lộ ra một nụ cười lấy lòng, cung kính nói.
Ninh Vi Trần gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Sanh, lại cười nói:
"Anh có muốn cùng em đến Tần gia không?"
Nếu hắn lựa chọn ở lại Hoài Thành để đi học đại học thì Tần gia trên danh nghĩa là nhà ngoại của hắn, còn là một danh môn vọng tộc bản địa.
Cha hắn chắc chắn đã nói chuyện riêng với Tần Tư Viễn. harry potter fanfic
Diệp Sanh lắc đầu cự tuyệt nói:
"Không cần, cậu có thể đi làm việc của mình. Tôi còn phải quay lại trường, buổi chiều còn có việc." Buổi chiều cậu muốn đi đến nhà ma làm việc.
Ninh Vi Trần nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ thở dài nói:
"Ở chỗ này rất khó gọi xe, lát nữa em sẽ bảo Lý quản gia đến đón anh."
Diệp Sanh lại lần nữa cự tuyệt: Cảm ơn, không cần.
Ninh Vi Trần rất có hứng thú mà liếc cậu một cái, cười khẽ:
"Tại sao anh lại cự tuyệt em. Bây giờ anh mặc định là vị hôn phu của em, không hưởng thụ một chút đãi ngộ của thiếu phu nhân mà lại đi chịu mệt à."
Diệp Sanh: ......
Chết tiệt.
Cậu đột nhiên nghĩ đến Lý quản gia kêu Ninh Vi Trần là thiếu gia.
Nếu lão hổ hay cười kia đột nhiên gọi cậu một tiếng thiếu phu nhân, cậu không nghi ngờ rằng mình sẽ đột nhiên chết đứng.
Cậu muốn ngăn chặn loại chuyện này phát sinh.
"Chuyện riêng tư của chúng ta không cần công khai." Diệp Sanh ngước mắt, hờ hững mở miệng:
"Tôi tự chờ xe bus là được, không cần thiết phiền toái Lý quản gia."
Được.
Ninh Vi Trần cười nhẹ, không nói nữa, ngồi vào ghế sau của chiếc xe hơi màu đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!