Chương 29: (Vô Đề)

"Mẹ cùng cha của con là bạn học cấp ba, mẹ mười lăm tuổi bỏ học theo hắn, mẹ vì hắn mà phá thai nhiều lần, cơ thể cũng bị phá hủy."

Hoàng Di Nguyệt gian nan mở miệng, chậm rãi nói.

"Sau khi mẹ kết hôn cùng với ba của con một năm thì cũng không hề có thai. Trước khi hoài thai con, mẹ bị bệnh nặng, cả người mơ màng hồ đồ ăn không ngon, mỗi lần ăn đều như muốn nôn ra, đi bệnh viện uống thuốc chích thuốc như thế nào cũng không hết.

Vì thế bà ngoại con đem mẹ đi đến viện phúc lợi Âm Sơn.Con có khả năng không biết, bà ngoại con là một cô nhi lớn lên từ nhỏ trong viện phúc lợi.Bà ngoại con đem mẹ đi gặp người phụ nữ kia ở trong một căn phòng tối. Người phụ nữ kia rất cao và gầy. Bà ngoại con cầu xin người phụ nữ đó cứu mẹ, sau đó xảy ra chuyện gì mẹ cũng không biết.Sau khi về nhà thì tình huống trở nên tốt đẹp, qua một tháng thì mẹ phát hiện mẹ mang thai con.Lúc đó ta đã chán ghét sự vô dụng của cha con rồi, như thế nào cũng không chịu sinh con ra. Nhưng bà ngoại của con nói, mạng sống của mẹ đều là do con cho...

"Hoàng Di Nguyệt nói tới đây thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, vội vàng ngừng lại, cảm giác chân tướng càng nói càng bất lợi đối với bà, chỉ có thể lập tức thay đổi đề tài khóc lóc kể lể nói:"Sanh Sanh, con cũng không biết lúc mẹ mang thai con có bao nhiêu khổ, con cùng những đứa trẻ khác hoàn toàn không giống nhau.

Khi mẹ mang thai con như đang mang theo một khối băng nặng. Quá lạnh lẽo, mẹ có cảm giác nhiệt lượng toàn thân đều bị con hấp thu mất.Con ở trong bụng mẹ lạnh như vậy, nhưng khi sinh ra lại vô cùng nóng. Cả người đỏ bừng, bộ dạng cổ quái. Trẻ con sinh ra đều phải bị giục khóc, nhưng bác sĩ hộ sĩ k1ch thích như thế nào thì con cũng không mở miệng khóc.

Chúng ta rất lo lắng cho rằng con sẽ bị ngạt thở vì thiếu oxi, nhưng con vẫn sống sót.Sanh Sanh, trước kia không phải mẹ không yêu con, chỉ là không biết đối xử với con như thế nào. Con quá yếu ớt, từ khi sinh ra con giống như mỗi ngày thi chạy với tử thần, không ai cảm thấy con có thể sống đến ngày mai.

"Chiếc vảy màu xanh nhạt rốt cuộc cũng hòa tan, ổ khóa vỏ sò giống như đã bị cạy ra, từ từ buông lỏng. Diệp Sanh ngồi xuống nghe xong những chuyện này, đôi bàn tay trắng nõn tái nhợt nhẹ nhàng di chuyển vỏ sò, giọng điệu vô cảm hỏi Hoàng Di Nguyệt:"Bà là mẹ ruột của tôi?

"Hoàng Di Nguyệt sợ hãi giọng điệu của cậu, run run một chút, khịt mũi nói:"Mẹ có giấy khai sinh của con, chúng ta cũng đã làm xét nghiệm AND, mẹ xác thật là mẹ ruột của con không thể nghi ngờ.Diệp Sanh nói:Bà không có chút ấn tượng nào đối với việc xảy ra ở viện phúc lợi Âm Sơn à?

"Hoàng Di Nguyệt khóc lóc nói:"Không có, cái gì mẹ cũng không nhớ.Diệp Sanh nói:Được."

Cậu biết từ miệng bà cũng hỏi không ra cái gì. Cúp điện thoại, trực tiếp chặn Hoàng Di Nguyệt, tùy ý để Hoàng Di Nguyệt ở bên kia tê tâm liệt phế kêu khóc như thế nào cũng không có kết quả.

Nếu là trước đây, cậu nghe được một phen lời nói này của Hoàng Di Nguyệt sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại liên tiếp tiếp xúc sự việc của Thai Nhi cùng đứa trẻ ma.

Diệp Sanh không còn muốn điều tra xem Hoàng Di Nguyệt có phải mẹ ruột của cậu hay không, hiện tại cậu đang nghi ngờ... Cậu rốt cuộc có phải là con người hay không?

Những căn bệnh từ khi vừa sinh ra cùng với hận ý điên cuồng như hình với bóng, hoàn toàn thoát khỏi nghiên cứu đối với trẻ con nhân loại.

Sau khi Diệp Sanh thoát khỏi giao diện trò chuyện, tầm mắt cậu rơi xuống Search.

Một con mắt đỏ như mắt của ác ma đang yên tĩnh nhìn cậu.

Diệp Sanh click mở Search, mở camera trước, lần đầu tiên trong đời chụp ảnh selfie. Tách. Sau khi ảnh được tải lên, Search bắt đầu thong thả xoay vòng vòng, lần này là một khoảng thời gian dài và màn hình điện thoại của Diệp Sanh đột nhiên đứng lại.

Đáp án xuất hiện trong Search, nhưng nó lại trống rỗng —— một khoảng trống chứa đầy máu chưa từng có bao giờ.

Màn hình nhấp nháy điên cuồng như một lời cảnh cáo tê liệt! Diệp Sanh cảm thấy di động của mình trở nên nóng bỏng.

Nhưng cảnh báo này nhanh chóng biến mất.

Một lát sau, vòng tròn tiếp tục chuyển động, ánh sáng đỏ chói trên màn hình tiêu tán, Search từ trạng thái vặn vẹo hỗn loạn trở nên bình tĩnh. Trang tìm kiếm lại thay đổi, trở thành 404notfound mà thường ngày Diệp Sanh thường nhận được.

Diệp Sanh nhìn chằm chằm dòng chữ tiếng Anh kia, trong lòng dần dần trầm xuống. Tuy rằng kết quả cuối cùng Search đưa ra là bình thường, nhưng trạng thái điên cuồng khác thường của nó trước đó vô cùng khả nghi.

Sau khi Search trải qua quá trình tìm kiếm thì tựa hồ như nguyên khí đại thương, vội vàng nhắm mắt lại, sau khi điện thoại tắt, màn hình đen phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt của Diệp Sanh.

Cậu đặt điện thoại sang một bên và chạm vào ổ khóa vỏ sò trên hộp, lần này chỉ chạm một cái thì nó liền rơi trên mặt bàn.

Ánh nắng ban mai vàng nhạt xuyên qua ký túc xá, xuyên qua bóng cây, xuyên qua ban công treo đầy quần áo, chiếu sáng khu vực này.

Dường như có bụi thong thả bay chậm trong ánh sáng.

Sau khi Diệp Sanh mở hộp ra thì rốt cuộc cũng nhìn rõ được thứ mà bà ngoại để lại.

Không phải thư tín không phải ảnh chụp không phải đồ gia truyền, mà là...... Một khẩu súng.

Một khấu súng toàn thân đen nhánh được chế tạo thủ công tinh vi.

Diệp Sanh ngây ngẩn cả người, cậu thật sự sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!