Số lượng những đứa trẻ ma trong tòa nhà này nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng được, mỗi một mặt vách tường, mỗi một khe hở trong góc đều giống như có bóng dáng màu đen cuồn cuộn không ngừng trào ra ngoài.
Khi Diệp Sanh đi xuống dưới lầu, cậu đạp lên một mảnh đầm lầy, có thứ gì đó có ý đồ muốn bắt lấy mắt cá chân của cậu nhưng lại bị thanh âm của cậu dọa sợ mà chạy trốn mất.
Yết hầu Diệp Sanh có cảm giác khó chịu, tâm tình cũng cảm thấy phiền muộn, âm thanh trở nên lạnh lẽo trầm thấp.
Cút xa một chút.
Di động không còn thừa nhiều pin, cậu đơn giản tắt di động trực tiếp nhét vào trong túi.
Khả năng nhìn ban đêm của cậu dù có tốt đến đâu thì cậu cũng không dám đảm bảo mỗi bước đi của cậu đều chính xác, vì vậy để ổn định cậu bám vào lan can bên cạnh, một bước dài vài bậc thang nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Ở chỗ tối cậu không phát hiện, tiếng la hét chói tai tuyệt vọng trong phòng ngủ đã dừng lại, hai tên vệ sĩ sợ hãi ngất đi, đám trẻ ma rậm rạp chen chúc ghé vào vách tường trên trần nhà dường như đã ngửi thấy mùi gì đó hấp dẫn trí mạng, chúng nó xao động một lát rồi chạy về phía bên ngoài, theo hướng Diệp Sanh rời đi.Ninh Vi Trần đáp ứng tách ra cùng Diệp Sanh đương nhiên không phải vì loại lý do
"tách riêng sẽ có hiệu suất cao hơn."
Hắn đi về phía bên kia hồ liền nhận thấy trong không khí có một cỗ hơi thở, một loại dao động sức mạnh đặc biệt chỉ dành cho quan chấp hành có cấp độ cao.
Một người quen cũ.
Từ khi hắn ra đời đã bắt đầu làm việc với Cục Phi tự nhiên.
Ninh Vi Trần không lấy di động ra để chiếu sáng, tầm mắt hắn dời đi từ bức tranh Tống Tử Quan Âm trên tường để tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Tần lão gia tử treo một bức tranh Quan Âm ở sảnh chính, trong phòng khẳng định cũng sẽ có tượng Quan Âm, hắn không tốn bao lâu thời gian liền được một cái bàn thờ Phật bằng gỗ màu đỏ ở bên cạnh, lại tìm thấy một ngọn nến cùng bật lửa ở dưới ngăn tủ.
Sau khi đốt cháy ngọn nến, hắn dựa vào ánh sáng mỏng manh của ngọn nến mà đi về phía hành lang dài bên phải cầu thang.
Hành lang bên phải tầng một đầy những căn phòng khóa kín cửa.
Chỉ có một cánh cửa bị buộc phải mở ra và bị một sợi xích đen khổng lồ đập nát.
Sức mạnh khổng lồ cùng với kim loại.
Quan chấp hành cấp S[ Xiềng xích ].
Ninh Vi Trần không chút để ý nhìn dấu vết sợi xích kéo trên mặt đất, khóe môi cong lên có chút mỉa mai.
Bất quá trong mắt Cục Phi tự nhiên, hắn là một đại thiếu gia không có chí tiến thủ.
Khi Ninh Vi Trần cầm cây nến đỏ bước vào, Lạc Hưng Ngôn đang ngồi xổm trên chiếc giường đã bị bỏ hoang từ lâu, tay đang mò mẫm nghiên cứu thứ gì đó.
Mật danh của Lạc Hưng Ngôn là xiềng xích, vũ khí của anh ta là một sợi xích sắt, thiên phú xuất chúng tính tình táo bạo, nhưng anh ta lại là một chú lùn chỉ cao 1m7.
Anh ta mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình cùng với quần yếm, tóc nhuộm màu đỏ, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu đen, trên tay là một sợi xích sắt sẫm màu dày bằng cổ tay con người.
Anh ghé vào trên chiếc giường cũ, cái mũi mấp máy, ngửi ngửi thứ gì đó.
Khi tiếng bước chân cùng ánh sáng yếu ớt của nến đỏ truyền đến từ cánh cửa, Lạc Hưng Ngôn nháy mắt cứng đờ người, đôi mắt nhạy bén hung ác đến cực điểm như một con báo, hung tợn nhìn về phía cửa.
—— không có một người bình thường nào có thể tới gần anh như vậy mà mới bị phát hiện?
Ninh Vi Trần đối diện với tầm mắt hung ác đến cực điểm không lộ ra biểu tình gì.
Hắn giơ ngọn nến, trong ánh đèn hiện lên một gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười, môi đỏ cong lên, thậm chí còn nhiệt tình mà phất tay chào hỏi: Chào.
......
Biểu tình Lạc Hưng Ngôn như bị người khác đánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!