Diệp Sanh vốn đang tập trung mọi sự chú ý vào khí tức máu tanh kia, nhưng khi nghe được những lời nói này của Ninh Vi Trần, đại não chút nữa không hoạt động được.
Cái gì mà mục tiêu đêm nay của cậu là ai?
Đêm nay cậu không có mục tiêu nào, chỉ là nhất thời nhàm chán muốn cho ba người Vương Cao Dương gậy ông đập lưng ông mà thôi, bất quá đến bây giờ cậu cũng lười phản ứng với ba người kia.
Diệp Sanh đem viên thuốc màu xanh nắm trong tay ném về hướng Ninh Vi Trần, giọng điệu lạnh nhạt lại ghét bỏ nói:
"Tùy tiện nhặt được, cho cậu, cậu có muốn không?"
Viên thuốc trong suốt như pha lê trông như viên kẹo cứng màu xanh trên thị trường, ở trong không trung xẹt qua một đạo ánh sáng màu xanh.
Ninh Vi Trần vươn tay, tiếp nhận viên thuốc Sapphire, nghĩ nghĩ cười nói:
"Diệp Sanh, tuy rằng em nói là đồ vật anh cho em em đều thích, nhưng trắng ra mà tặng thuốc kích d*c cho em, thật sự rất dễ làm em hiểu lầm."
Diệp Sanh trợn trắng mắt:
"Ninh Vi Trần, cậu chiếm chút tiện nghi trên miệng có thể làm được cái gì?"
Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng, lười biếng nói: Em cũng không biết.
Diệp Sanh nói:
"Tòa nhà này đã xảy ra chuyện."
Cậu ngửi thấy một mùi máu tươi khác thường kia, nhưng cậu không muốn quan tâm đ ến nó.
Lần trước ra tay ở trên đoàn tàu là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại không đến phiên cậu đảm đương chúa cứu thế ở Tần gia.
"Cậu nhanh liên hệ quản gia của cậu hoặc là Cục Phi tự nhiên lại đây xử lý một chút đi."
Diệp Sanh chỉ toà nhà bỏ hoang màu đỏ bị cỏ cây và dây leo che lấp, mở miệng nói:
"Trong bữa tiệc này có mấy trăm người, thời gian càng kéo dài càng nguy hiểm."
Tầm mắt Ninh Vi Trần chỉ nhìn thoáng qua phía trước liền thu hồi lại, thành thật nói:
"Lý quản gia đã rời đi trước, về phần Cục Phi tự nhiên, anh đã quá xem trọng năng lực của em, em không giúp được gì cho anh."
Diệp Sanh nhíu mày:
"Có dị đoan ở chỗ này mà bọn họ cũng không tới xử lý sao?"
Ninh Vi Trần: "Cục Phi tự nhiên chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thiên Xu, khi Thiên Xu kiểm tra đo lường ra giá trị thần quái quá cao đạt cảnh báo thì bọn họ mới có thể xuất động.
Mỗi các góc thành thị đều tồn tại đủ loại màu sắc hình dạng dị đoan, nếu chuyện nào cũng xuất động, chấp hành quan kia hoàn toàn không đủ dùng.
"Diệp Sanh khó có thể tin:"Gây ra việc chết người mà bọn họ cũng mặc kệ sao?Ninh Vi Trần nói:Dị đoan cấp thấp, trong tình huống bình thường đều sẽ không giế t chết người."
Diệp Sanh sửng sốt.
Trong tình huống bình thường không giế t chết người, thế dưới tình huống đặc thù thì sao?
Đột nhiên cậu nghĩ đến khi cậu đem hai tên vệ sĩ hạ gục ở đó, một người thì bị cậu bẻ gãy cánh tay, một người khác cũng bị cậu làm cho hành động khó khăn.
Hai người mất đi năng lực phản khán cứ nằm lại trước toà nhà kiểu phương tây quỷ dị.
Cậu nhíu mày, đ è xuống bực bội cùng chán ghét trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!