Chương 19: (Vô Đề)

Vừa rồi khi Diệp Sanh đi ra khỏi bàn đã thu hút sự chú ý của mọi người, cậu cảm thấy khó có thể tin được nói:

"Cậu cảm thấy chúng ta đang lén lút rời đi sau lưng bọn họ?"

"Như vậy cũng không tính à?"

Ninh Vi Trần cười lạnh, không để bụng nói:

"Ồ, vậy là chúng ta quang minh chính đại mà yêu đương vụng trộm."

Diệp Sanh: ......

Trộm cái rắm.

Diệp Sanh khôi phục vẻ mặt không biểu tình, vươn tay:

"Vòng cổ vảy cá của tôi."

Ninh Vi Trần đứng trước giàn trồng hoa, cúi đầu nhìn lòng bàn tay trắng nõn xòe ra của cậu trong chốc lát, mỉm cười gỡ bông hoa trên tóc Diệp Sanh, nhẹ nhàng đặt xuống tay cậu:

"Anh chỉ có những lời này để nói với em thôi sao?"

"Ngoài việc này ra không còn gì để nói nữa."

Diệp Sanh không thực sự phải đòi chiếc vòng cổ vảy cá trở lại bởi vì dù sao thì đó cũng là đồ mà chính cậu đã đưa cho hắn ở trên đoàn tàu, cậu nghĩ nghĩ, thẳng thắn thành thật nói:

"Hiện tại tôi cần dùng chiếc vòng cổ kia để mở một thứ, mượn cậu một chút, xong việc sẽ lập tức đưa lại cho cậu."

Ninh Vi Trần bị cậu chọc cười:

"Anh thật cho rằng em thích chiếc vòng cổ kia?"

Diệp Sanh: ...... Này không phải do chính hắn nói à.

Ninh Vi Trần nói:

"Em chỉ là thích đồ anh cho thôi, trọng điểm là anh đưa cho em."

Diệp Sanh lời ít mà ý nhiều:

"Cậu không còn giữ nó?"

Ninh Vi Trần nói:

"Em không đem theo nó trên người. Hiện tại nó đang ở trong khách sạn, anh muốn cùng em đi khách sạn à?"

Diệp Sanh: Đi.

Hơi nước lượn lờ trên mặt hồ bay đến giữa hai người, ngọn đèn phồn hoa náo nhiệt phía sau dường như mờ đi trong ánh trăng tan.

Ninh Vi Trần dùng đôi mắt đào hoa nhìn cậu một lúc, cười khẽ nói:

"Em có cần nhắc nhở anh một chút, việc cùng bạn trai cũ đi khách sạn rất giống một loại ám chỉ."

Diệp Sanh sửng sốt, nhíu mày: Cái gì?

Ninh Vi Trần nhún vai nói:

"Ám chỉ anh muốn cùng em nối lại tình xưa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!