Tạ Văn Từ sắc mặt cứng đờ, tay cầm cái ly dừng lại nửa đường, tiến cũng không được lui cũng không xong.
Diệp Sanh đè nén sự cáu kỉnh bực bội trong lòng, giọng điệu hờ hững, ngắn gọn vào thẳng vấn đề:
"Hoàng Di Nguyệt bảo tôi đến gặp cậu. Đi thôi, đến Tạ gia."
Tạ Văn Từ sắc mặt tái xanh, cuối cùng hắn ta tức giận đến mức mặt mũi tối tăm, hỏi:
"Cậu chính là Diệp Sanh?"
Ừ, là tôi.
Một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tạ Văn Từ không phối hợp.
Diệp Sanh không có bất kỳ thiện cảm nào với các thành viên trong nhà họ Tạ, nguyên tắc đối xử tốt với người khác lại một lần nữa bị loại bỏ.
Cậu mở điện thoại xem giờ, lại tắt đi, sau đó nói:
"Ký túc xá của tôi có thời gian kiểm soát ra vào là mười hai giờ tối, nếu cậu hôm nay không rảnh thì trở về nói cho Hoàng Di Nguyệt. để hôm khác bà ta giao đồ đến trường của tôi. Tôi sẽ không chủ động đến lần thứ hai. Bà ta biết tôi là một kẻ lập dị và tôi có thể làm được những gì."
Hoàng Di Nguyệt biết cậu có mắt Âm Dương, có thể thấy cô hồn dã quỷ.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, ngoài chán ghét ra, còn có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy những thứ bẩn thỉu.
Hoàng Di Nguyệt văn hóa không cao, mê tín quỷ thần.
Câu nói này của cậu có thể làm bà kinh hồn táng đảm.
Ôi, bà sợ cậu sẽ gọi đến cho bà một đứa tiểu quỷ.
Diệp Sanh giật giật khóe miệng một cách mỉa mai.
Mẹ ruột với cậu mà nói thật giống hai chữ nguyền rủa.
Tạ Văn Từ nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, nửa ngày không nghẹn ra được một câu.
Đám phú nhị đại phía sau hắn cũng không nói một câu.
Mập mạp mở di động ra ghi hình lại đã quên tắt nên đem toàn bộ cảnh Tạ Văn Từ và Diệp Sanh giằng co ghi lại rành mạch.
Ngoại hình của Tạ Văn Từ là một cậu em trai hàng xóm dễ thương, với khuôn mặt này, hắn đã lọt vào trong vòng một cách thuận lợi và có vô số người hâm mộ trên mạng.
Tuy nhiên, khuôn mặt thanh tú đã hoàn toàn bị nghiền nát khi đối mặt với một con người thực sự lạnh lùng và tinh xảo.
Ngoại hình, khí chất, quần áo, tất cả các khía cạnh.
Thấy hắn không nói chuyện, Diệp Sanh thần sắc lạnh nhạt, quay đầu rời đi.
Nếu đây là điều mà Hoàng Di Nguyệt muốn cho cậu thấy, thì bà ta thực sự đã tự đào một cái hố lớn cho mình.
Dừng lại!
Tạ Văn Từ lập tức tức giận nói.
Hắn ta không thể tin được
- sao Diệp Sanh dám làm vậy? Con trai của một tiểu tam, một mảnh rác đến từ núi Âm Sơn, có gan lên mặt với hắn!
Diệp Sanh không quay đầu lại và phớt lờ anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!