Chương 1: (Vô Đề)

Vào ngày có điểm thi đại học, Diệp Sanh nhận được rất nhiều cuộc gọi điện thoại.

Từ các bạn cùng lớp, từ hiệu trưởng, từ cơ quan giáo dục, từ phòng tuyển sinh của các trường đại học khác nhau, và cả mẹ của hắn, bà Hoàng.

Bà Hoàng, người đã bỏ rơi đứa con trai út của mình và được gả vào một gia đình giàu có, nay có thể nói là rất tự hào và kiêu hãnh.

Bà học khẩu âm kì lạ của Hoài Thành, nén giọng nói với cậu:

"Sanh Sanh, nghe nói con tính toán tới Hoài Thành học đại học. Thật tốt quá, mẹ đang ở Hoài Thành, con có thể dọn lại đây và ở cùng với mẹ. Mẹ sẽ kêu quản gia đi đón con sau khi con đến trạm."

"Con đến đây và coi nó như nhà mới của con, dượng con nhìn ảnh chụp của con vẫn luôn khen con ngoan. Con còn có mấy người anh chị em, bọn họ đều sẽ rất thích con."

"Con đã đến rồi thì không cần vội vàng, mẹ sẽ đem con đi mua mấy bộ quần áo trước, làm quen một chút với hoàn cảnh sống mới, bằng không đến lúc đó đem dáng vẻ quê mùa đến trong nhà làm ra một trận chê cười thì không tốt."

"Này, Sanh Sanh, Sanh Sanh con có đang nghe mẹ nói không đó?"

Diệp Sanh tháo tai nghe xuống, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, và phớt lờ bà.

Xe buýt chạy từ vùng nông thôn đến huyện thành, sông núi lùi về phía sau, ô cửa sổ phản chiếu ra gương mặt tuấn tú của thiếu niên.

Diệp Sanh có vẻ ngoài rất lạnh lùng và sắc sảo, với đôi mắt hạnh nhân sâu thẳm, đôi môi đỏ nhạt.

Tóc mái đen nhánh hơi dài che khuất đi đôi mắt đờ đẫn, trên người mặc một chiếc áo T

-shirt màu đen đã giặt đến mức phai màu làm nổi bật dáng người gầy guộc.

Trên người cậu không có nhiều tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, sự mệt mỏi chán đời cùng sự thiếu kiên nhẫn được pha trộn một cách quỷ dị, nhìn qua là một con người quái gở khó thể tiếp cận.

Ít nhất bề ngoài của cậu trông là như thế.

Dù sao cũng không ai muốn đi tìm hiểu nội tâm của cậu.

Sau khi đến nhà ga ở huyện thành, Diệp Sanh kéo một chiếc vali cao bằng nửa người hướng đến nhà ga đi đến.

Cậu cúi đầu liếc nhìn tấm vé xe trong tay, chuyến tàu khởi hành từ Âm Sơn và kết thúc ở Hoài Thành.

Ngón tay hắn chà xát hai chữ Hoài Thành, Diệp Sanh kéo khóe môi dưới, hai mắt thâm thúy, mặt không chút cảm xúc nghĩ đến cảnh tượng mẹ dắt theo em trai về nhà.

Âm Sơn là một trong những nơi nghèo nhất ở Trung Quốc, lúc đầu, sự xuất hiện của một chiếc siêu xe màu đen cả trăm vạn đã thu hút mọi người đến vây xem ở cửa thôn.

Người phụ nữ quyến rũ đi đến trước mặt hắn bịt mũi, trong tay nắm tay một đứa trẻ được nuông chiều và nói với cậu:

"Tới đây Sanh Sanh, đây là em trai của con."

Cậu thật cẩn thận mà đưa cho em trai một cốc nước lại bị em trai đẩy ra xa, nước nóng dội trực tiếp lên mặt.

Người em hét lên:

"Cút ngay! Tránh xa tôi ra! Dơ muốn chết!"

Lần đó mẹ cậu đến không phải để đón cậu mà là đến để làm cảnh cho người khác xem.

Sau đó để lại cho cậu 30.000 nhân dân tệ liền giẫm chân ga bỏ đi.

Ông già lấm la lấm lét đưa ra đề nghị với cậu, xúi giục cậu lì lợm la li3m đến Hoài Thành nhận mẹ.

Ông ấy nói, cái loại gia đình giàu có này sẽ cho một khoản phí kếch xù để giữ mặt mũi.

Diệp Sanh liền cự tuyệt mà không cần ngẩng đầu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!