Có lẽ là do cậu vừa mới trải qua sinh nhật lần thứ 18, hoặc là do tác dụng phụ của cồn mà Dư Duy không biết là anh hay là Ôn Biệt Yến chủ động lôi nhau vào phòng tắm trước nữa, đến khi đầu óc kịp tỉnh táo lại thì anh đã đè bé yêu của mình lên vách tường phòng tắm rồi.
Nhịp thở của Ôn Biệt Yến có hơi gấp, tay lại vô tình đụng vào công tắc vòi nước nữa nên dòng nước ấm cứ thế mà chảy ào ào xuống hai người, chiếc áo thun mỏng tanh dán chặt vào da thịt, để lộ ra thân hình mảnh khảnh của thiếu niên.
Ôn Biệt Yến níu lấy bả vai của Dư Duy, mái tóc ướt dầm ướt dề dán trên trán, bọt nước chậm rãi chảy theo sườn mặt, từ từ lăn xuống rồi rơi trên mặt đất.
Do ngại ngùng nên cậu len lén nhìn sang chỗ khác, đôi môi bị ai đó hôn đến nỗi sưng đỏ, ánh mắt nóng bỏng của bạn trai cứ dõi theo cậu mãi khiến Ôn Biệt Yến vô thức cảm thấy hốt hoảng. Cậu khẽ cắn chặt môi dưới khiến đáy mắt của Dư Duy vốn đã trầm nay còn trầm hơn.
Tiếng nước tí tách như bốc hơi hoàn toàn, Ôn Biệt Yến chớp chớp hàng mi vẫn còn vương lại hơi nước, trừ hơi thở nặng nề của Dư Duy cùng nhịp tim đập dồn dập của mình ra thì cậu chẳng còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
Sự tĩnh lặng trước bão giông đúng là tra tấn người ta mà.
Gò má của Ôn Biệt Yến đỏ ửng, cậu khẽ siết tay lại, lấy hết can đảm nhắm chặt mắt lại vội vàng hôn Dư Duy thêm một cái.
Nụ hôn nồng liệt đến nỗi eo của Ôn Biệt Yến bỗng chốc mềm nhũn, sống lưng tê dại, nếu không có tay của Dư Duy giữ chặt eo cậu lại thì chắc cậu đã ngã xuống đất rồi.
Pheromone mất khống chế liên tục tỏa ra khắp ngóc ngách trong căn phòng tắm, hòa quyện lại vào nhau rồi bao bọc quanh chủ nhân của nó, lấp đầy thế giới nhỏ bé này. Nó không ngừng trở nên nồng liệt hơn, cháy bỏng hơn, như thể giây tiếp theo sẽ bốc lên ngọn lửa của ái tình vậy.
Ôn Biệt Yến không biết Dư Duy buông cậu ra từ bao giờ.
Cậu dựa vào lòng bạn trai thở dốc, anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo đã ướt đẫm nước của cậu ra.
Dư Duy chẳng nói gì cả, chỉ tập trung tỉ mỉ giúp cậu tắm rửa, cẩn thận từng li từng tí một. Anh sẽ không dừng lại ở nơi nào quá lâu, cũng sẽ không bỏ sót bất cứ chỗ nào, hệt như đang chăm sóc một đứa bé không có năng lực tự chăm sóc bản thân vậy.
Đấy là nếu xem nhẹ ánh mắt tràn đầy ám muội của anh lúc bấy giờ.
Tự tắm một mình thì chỉ mất khoảng tầm hai mươi phút, hai người tắm chung thì lại mất hơn cả tiếng đồng hồ.
Lúc tắm xong, cả người Ôn Biệt Yến như thể sắp biến thành con tôm luộc chín rồi, cậu chỉ rũ mắt xuống mà không nói gì, bả vai khẽ run nhè nhẹ ngoan ngoãn chờ Dư Duy mặc áo cho mình.
Mà Dư Duy cũng thực sự mặc áo cho cậu.
Không phải anh không biết giới hạn của mình ở đâu, chỉ là lúc thấy Yến Yến mặc chiếc áo thun màu đen rộng của mình, đôi chân trắng ngần trần trụi giẫm lên trên mặt đất hệt như một em búp bê sứ đứng trước mặt anh, mặc cho anh có làm gì thì cũng sẽ không phản kháng khiến Dư Duy cảm thấy có chút tự hào.
Ôn Biệt Yến không kịp chờ anh mặc nốt cái quần cho mình thì đã bị Dư Duy bế bổng lên.
Cảm giác đột ngột mất thăng bằng khiến cậu thấy hơi choáng váng, vội vã vòng lấy cổ của Dư Duy, hai chân siết chặt lấy eo anh.
Dư Duy khẽ cắn lên xương quai xanh của cậu khiến Ôn Biệt Yến khẽ thở dốc vì đau.
Anh ơi......
Yến Yến.
Dư Duy hít sâu một hơi, mùi hoa nhài nhè nhẹ xộc thẳng lên mũi. Cánh tay của anh siết chặt lấy cậu, giọng khàn khàn kêu tên cậu, ngoài sự kiềm chế sắp bùng nổ trong tâm trí anh ra thì trông anh như thể đang cất giấu một thứ khát vọng mãnh liệt nào đó.
"Anh sắp.... Không nhịn được nữa rồi."
Hơi thở nóng bỏng phả lên trên tuyến thể của Ôn Biệt Yến, cậu run run vùi mặt vào cổ anh, để lộ tấm lưng trắng ngần mịn màng.
"Anh không cần nhịn đâu."
Giọng của cậu vội đến phát run, đánh bạo thổ lộ hết tâm tư cất giấu suốt bao lâu nay của mình ra:
"Vốn dĩ.... Đây là quà mà em muốn tặng anh."
Chỉ cần một câu thôi cũng đủ để thắp lửa nhỏ thành pháo hoa cháy bỏng trên bầu trời.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!