Chương 40: (Vô Đề)

TrướcSau 

Trước hôm nghỉ tết Dương một ngày, thầy Vương lại gọi Dư Duy lên văn phòng

"Kì thi so tài tri thức toán học?" Anh đọc dòng tiêu đề trên tờ giấy báo danh, trong lòng tràn đầy dấu hỏi chấm nhìn về phía thầy Vương:

"Thầy muốn em thi cái này ạ?"

Đúng vậy.

Thầy Vương nói: "Này là kì thi có quy mô khắp cả nước, nếu đoạt giải thì không những được thưởng mà còn thêm điểm thi đại học nữa đấy. Trước thầy cũng hỏi qua rồi, hạng nhất sẽ được thêm 60 điểm.

Vừa hay nếu đoạt giải nhất thì có thể bổ sung thêm điểm vào khoảng trống môn văn của em, như vậy thì con đường vào một trường đại học tốt sẽ rộng mở hơn nhiều rồi.Dư Duy thở dài:Tận 60 điểm luôn, nhiều vậy sao.Thầy Vương:Đừng vội mừng, chỉ có giải nhất thôi, giải nhì hình như chỉ thêm được có 20 điểm, giải ba chắc không thêm đâu.

Nhưng nếu em thật sự muốn thêm 60 điểm này thì để thầy dành một suất cho!Chỉ có một suất thôi ạ?Mỗi lớp một suất.Một suất...

"Dư Duy nghĩ nghĩ một hồi:"Vậy thầy định nhường cơ hội duy nhất cho em sao?Sao?

"Thầy Vương trừng anh:"Em không định tham gia à?Không phải không muốn, chỉ là thấy nhường cơ hội cho em thì hơi phí thôi.

"Dư Duy lật đi lật lại tờ giấy báo danh, sau đó đặt lên bàn ông:"Có thể nhường nó cho bạn cùng bàn của em được không?

Nếu cậu ấy đi thi thì nhất định sẽ được giải mà.Thầy Vương:Quả thật nếu cho Ôn Biệt Yến đi thi thì sẽ đoạt giải thật, nhưng em ấy có thiếu mấy chục điểm này đâu?

Chưa kể nếu không thêm điểm thì em ấy vẫn dư sức đỗ vào một trường đại học tốt, còn em đấy, định vác con 51 điểm văn đi thi à?!"

Nghe thì cũng hợp lý đấy nhưng Dư Duy vốn cũng chẳng muốn thi vào một trường nào đó quá cao siêu cả. Nghe phong thanh ở đâu đó rằng đỗ vào một trường tốt thì cũng phải học mệt hệt như cấp ba vậy, mà anh thì đâu thể vừa mới gắng hết lượt này đã phải lết sang lượt khác được... Nhưng Yến Yến thì khác, em ấy muốn vào Thanh Hoa.

Sao đâu ạ.

Anh lại bắt đầu phân bua với thầy Vương:

"Muốn thi vào trường tốt thì chắc chắn sẽ cần nhiều điểm do phải chọi với hàng vạn học sinh khác mà. Hơn nữa hôm thi đại học với thi thường sẽ không giống nhau, khéo không chừng lại lật xe, có thêm nhiều điểm thì vẫn tốt hơn."

"... Cho thì cho, lắm chuyện quá vậy?"

"Em làm gì có cơ hội lấy được giải nhất chứ." Dư Duy cười hì hì nói.

"Với cái thành tích của em mà em vẫn muốn nhường cơ hội ngàn năm có một này cho người khác, sống ở biển chắc cũng không lo chuyện bao đồng bằng em luôn đấy."

Thầy Vương cau mày, hỏi thêm lần nữa:

"Không muốn thi thật à?"

"Không phải không muốn, chỉ là nhường cơ hội cho người xứng đáng hơn thôi."

Cuộc thi này phải trên tinh thần tự nguyện, Dư Duy không muốn thì ông cũng không thể dí đầu bắt anh tham gia được

Thầy Vương phiền lòng ừ một tiếng, vẫy tay bảo anh về lớp:

"Được rồi, tẹo thầy sẽ trao đổi thêm với bạn cùng bàn của em"

Dư Duy hớn hở cười tươi cầm tờ giấy báo danh: Vâng ạ!

Lúc ra khỏi văn phòng, Dư Duy định về thẳng phòng học luôn thì vô tình nhìn thấy phía bên trái hành lang có một bóng hình khá là thân quen đang đứng ở đấy, nhìn kĩ một chút thì quả nhiên là Yến Yến

Cơ mà không phải chỉ có một mình cậu, mà vẫn còn người khác. Cậu ta vẫn mặc áo khoác đồng phục của mình nhưng trên tay lại cầm một chiếc áo khác đưa cho Ôn Biệt Yến

Ôn Biệt Yến vừa mới kiểm tra xong vệ sinh của mấy khu công cộng được chỉ định, lúc về lớp thì vô tình gặp Hàn Việt dưới chân cầu thang. Đối phương hàn huyên với cậu vài câu, nói rằng chiều nay có bài phát biểu của hội học sinh nên cần phải đến đủ, hơn nữa lại bắt buộc phải mặc đồng phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!