Quà cáp? Trương Vọng nhướng mày nhìn anh:
"Mày định tặng ai? Chú Dư?"
"Ông Dư nhà tao thì cần đếch gì quà" Dư Duy đẩy lưng hắn ra một bên:
"Khai nhanh, năm mới mày định tặng gì cho lớp trưởng lớp tao đấy?"
Uầy— Trương Vọng cố ý kéo dài âm cuối:
"Tặng cho con nhà người ta ngồi kế bên à?"
Do bây giờ vẫn đang còn trong thời điểm nghỉ trưa nên sân thể dục vắng tanh không một bóng người. Dư Duy với Trương Vọng ngồi trên bậc thềm sát tường, trên mặt đất đâu đâu cũng toàn là lá rơi rụng vung vãi khắp nơi, cũng không biết khu này do lớp nào đảm nhiệm nữa.
Dư Duy thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn sang biểu tình
"có gì đó sai sai ở đây" của hắn, mất kiên nhẫn chẹp một tiếng:
"Sao tự dưng nay mày lắm lời quá vậy? Hỏi gì đáp nấy không được à mà lân la nhiều thế? Hay lưỡi mày chẻ thành hai rồi nên không kìm được mồm?"
"Dư Duy à, mày đi hỏi xin ý kiến của tao mà thái độ trông ngứa mắt dữ vậy." Trương Vọng vừa cười vừa nói:
"Tao chẳng có ý gì cả, thấy là lạ nên nói thôi. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được tại sao mày lại muốn tặng quà cho cậu ấy chứ?"
Dư Duy:
"Vậy mày chuẩn bị quà cho lớp trưởng chưa?"
Trương Vọng:
"Khỏi nói, xong từ tám đời tám hoánh rồi."
Dư Duy lại hỏi: Sao lại phải tặng?
Trương Vọng:
"Ủa chứ không tặng bạn gái tao thì tặng ai?"
Thế mới nói. Dư Duy nghiêm mặt nói:
"Thì bây giờ Yến Yến cũng là bạn trai tao."
"Giống thế éo nào được"
Sao không?
"Đồ giả có phải là thật không?" Trương Vọng ôm đầu gối, nghiêng mặt sang nhìn Dư Duy:
"Mày không phải bạn trai của Ôn Biệt Yến."
"Nhưng bây giờ cậu ấy coi tao là bạn trai, tao cũng đã quyết định là sẽ chăm sóc cậu ấy đến khi nào khôi phục trí nhớ rồi. Bây giờ muốn tặng chút quà thì sao cơ chứ?"
"Chỉ đơn thuần xuất phát từ trách nhiệm của"bạn trai?
Chứ sao?
"Thật sự không phải do thích?"
Biểu cảm Dư Duy chợt cứng đờ lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!