Sáng hôm sau, Ôn Biệt Yến vừa mới bước chân vào cửa lớp đã bị một đám bu lại, mồm năm miệng mười hỏi cậu đã khỏe chưa.
Ngụy Gia tiên phong phá tan đám đông, chen vào đưa cho Ôn Biệt Yến một ly trà sữa còn nóng hôi hổi, vô cùng thành kính dâng lên.
"Kính gửi học thần thân yêu, đây là ly trà sữa tôi vô cùng trịnh trọng dâng lên tặng cậu." Nói xong cô rụt tay lại, khom lưng thành khẩn xin lỗi:
"Thành thật xin lỗi!!! Là do tôi mà cậu mới phải nhập viện..."
Ôn Biệt Yến nhìn ly trà sữa trong tay, lại ngước lên nhìn Ngụy Gia, trong lòng bối rối không biết nên xử lý thế nào, chỉ đành nói một câu không sao cả, định trả lại ly trà sữa kia:
"Cậu không cố ý, không cần phải câu nệ làm gì."
"Không được không được!"
Ngụy Gia liên tục xua tay: "Học thần, cậu phải nhận lấy đi nhá, nếu không thì tôi sẽ áy náy chết mất!!! Coi như cậu nhận ly trà sữa này thì cậu vừa làm chuyện tốt cứu tôi, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm thật kĩ, không gây phiền toái đến cậu nữa!
Chuyện này chỉ diễn ra duy nhất một lần, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai!!!À đúng rồi! Sáng nay tôi cũng không ngắt hoa bẻ cành, thấy tiệm lẩu kia liền tránh xa trăm bước, cậu cứ yên tâm uống trà đi, chắc chắn sẽ không sao cả!......
"Ôn Biệt Yến im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ xem chuyện này có phải hơi quá rồi không"Ôn Biệt Yến à, cậu nhận đi.
"Đỗ Tư Tư nói đỡ cho cô bạn thân thiết của mình:"Hôm qua lúc Gia Bảo biết do cô ấy mà cậu phải nhập viện đã khóc to lắm đó, dỗ mãi không được... Nếu giờ cậu không nhận ly trà này... tẹo nữa cô ấy lại khóc thì phiền lắm.Được rồi
"Ôn Biệt Yến thỏa hiệp nhận ly trà sữa, nhấn mạnh thêm một lần rằng bản thân mình rất ổn, cũng không hề để bụng chuyện này, mong ngày mai Ngụy Gia đừng tặng trà nữa. Đương nhiên Ngụy Gia sẽ không đồng ý rồi, một ly trà sữa thì sao mà đủ để bày tỏ nỗi niềm ăn năn của cô được:"Không được, ít nhất cũng phải một tuần chứ ——Đứng hết ở đây làm gì, tiếp tế chống lũ?
"Ngụy Gia chưa kịp dứt lời thì đã bị giọng nói từ đằng sau đánh gãy, mấy cô cậu bạn tò mò quay lại thì thấy Dư Duy đang vác cặp đứng sau lưng bọn họ, trên mặt còn có chút ý cười nhàn nhạt Cả đám lập tức nhường đường cho anh, Dư Duy cũng không khách khí gì, ôm lấy bả vai Ôn Biệt Yến, nói:"Bác sĩ bảo bạn trai tôi cần được tĩnh dưỡng, mấy cậu đừng có xum lại gần cậu ấy nữa, khó thở.
"Trong đám đông kia có tiếng cười đùa vang lên:"Anh Dư à ~ Che chở bạn trai dữ vậy!Chứ không che chở bạn trai tôi thì che chở cậu à?"
Dư Duy đảo mắt nhìn cậu bạn kia, kéo tay Ôn Biệt Yến về chỗ ngồi
Đám người cũng dần tản bớt về chỗ ngồi của mình, Đỗ Tư Tư vẫn đứng một chỗ nhìn Dư Duy giúp Ôn Biệt Yến cất cặp, lại còn sửa sang đầu tóc giúp cậu nữa.
Cô ôm ly nước thầm ngưỡng mộ hai người, quả nhiên tình yêu là một viên thuốc kì diệu mà ~ Không chỉ làm cho người ta trở nên ngốc nghếch, mà lại có thể giúp cho một chú Husky trở nên đảm đang hơn nhiều à nha
Yêu đương, đúng là kì diệu quá mà ~
Anh ăn sáng chưa? Ôn Biệt Yến hỏi anh.
Dư Duy gật đầu bảo ăn rồi
Vậy thì tốt. Ôn Biệt Yến lôi cuốn đề luyện môn Văn trong ngăn bàn ra, bắt đầu lên kế hoạch:
"Sáng nay có bốn khổ thơ cần phải thuộc, anh tranh thủ thời gian một chút, học đi"
......
Trên mặt Dư Duy thoáng quá chút bi ai, nhưng sau đó đã nhanh chóng thu nhận mệnh lệnh, chẳng kêu ca gì mở sách ra nhẩm thơ.
Ôn Biệt Yến có chút kinh ngạc, nhướng mày
Cậu đã quen với việc Dư Duy liên tục kì kèo mặc cả trong lúc cậu đang lên kế hoạch ôn tập rồi, thậm chí còn định giảm xuống hai khổ nữa.
Nhưng hôm nay Dư Duy không những vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, một câu ai oán cũng chưa thấy ló dạng
Bất thường quá
"Anh, bốn khổ có quá sức không đó" Cậu chủ động hỏi anh.
Dư Duy lật đi lật lại trang sách, xoa cằm: Chắc là không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!