Sáng thứ hai vừa mới vào lớp cái đã thấy thầy Vương đã phát một tập đề thi, dài hơn tám trang. Cả lớp nhận xong bắt đầu bài ca kêu rên
"Chắc chắn là một thế lực thần bí nào đó đã ám bài thi này rồi chứ đề bình thường không thể khó như này được"
"Đề thi hả?? Đề mở hay đề kín? Cứu!!!!!!!"
"Chết mất thôi bài gì mà khó quá trời?"
Miệng Dư Duy vẫn còn ngậm bánh bao, vô cảm nhìn đống phiếu đề.
Thầy Vương vẫn bình tĩnh uống một ngụm trà dưỡng sinh, đợi đám học sinh kêu gào thảm thiết xong mới chậm rì rì nói:
"Gào cái gì? Tôi còn chưa bảo mấy cậu vào chỗ ngồi thi đâu đấy."
Ông gõ gõ vào tờ đề:
"Đây là đề mà các giáo viên trong khối đã cất công đóng lại thành tập, tất cả kiến thức của năm nay đều nằm trong đây. Nói chung là cũng muốn khảo sát xem trình độ học của mấy cậu đến mức nào thôi, làm xong thì cứ đưa cho lớp trưởng là được. Hạn cuối cùng là trưa mai."
Nghe thầy bảo đây không phải đề thi cả lớp đều nhẹ nhõm thở phào một loạt
Chưa kịp để cho đám học sinh vui mừng thì thầy Vương lại nói tiếp:
"Mấy cậu đừng tưởng nước đục béo cò nhá, điểm của bài này sẽ là tiền đề giúp các giáo viên bộ môn dễ dàng định hướng kế hoạch học tập cho mấy cậu, nên là đừng có mà lăng nhăng nghe chưa!"
Đã rõ rồi ạ...
Cả lớp bao trùm trong không khí bi thương thảm cục, đáp lại ông bằng thanh âm uể oải như vừa mới được vớt từ trong mộng ra vậy.
"Bắt đầu giờ tự học, mấy cậu tỉnh hết lại cho tôi!"
Thầy Vương lại uống thêm ngụm trà dưỡng sinh, cầm bảng danh sách học sinh đọc từng cái tên một:
"Với lại Phương Ái, Lý Vân Phong, Triệu Nhã Chính, Ôn Biệt Yến,...... tẹo nữa lên văn phòng giáo viên gặp tôi chút"
Mấy cái tên bị gọi toàn là học sinh đứng đầu bảng, trong chớp mắt cả lớp cũng đã vơi đi hơn nửa
Tiết tự học môn văn buổi sáng
Dư Duy uể oải nhìn đống tiếng Trung cổ và thơ văn đủ các kiểu trước mặt, cảm thấy có chút chóng mặt, anh với tay nhét bừa bài thi vào ngăn bàn còn miệng thì lẩm bẩm câu
"mắt không thấy thì tim không đau", sau đó lấy bánh bao ra ăn tiếp
Tiền Húy thừa dịp thầy Trần chưa đến đã lén lút cầm sách ngữ văn nhảy sang chỗ của Dư Duy, khẽ chọc vào khuỷu tay anh:
"Anh Dư, thứ sáu có vụ gì hót? Nói đi nói đi!!!"
"Ôn Biệt Yến thấy không thoải mái nên tao mới dắt cậu ấy đi ra chỗ khác" Dư Duy lấy một chiếc bánh bao khác trong ngăn bàn ra rồi giơ lên hỏi cậu ta: Ăn không?
Tiền Húy lắc đầu bảo mình vừa mới ăn xong rồi, cúi đầu vuốt cằm suy tư:
"Dư Duy à, mày như vầy là hỏng rồi. Mồm thì bảo mày sẽ tự tay chỉnh đốn cậu ta xong cuối cùng là mới thấy cậu ta nhíu mày cái thôi là mày đã chạy vội đi đầu quân rồi. Kế hoạch báo thù đại chiến của mày đâu, bị mỹ nhân kế đánh gục rồi?"
Dư Duy nhét thẳng miếng bánh bao còn lại vào miệng, khinh khỉnh nhìn Tiền Húy:
"Ăn nói linh ta linh tinh, ai đầu quân?"
Mày Tiền Húy chỉ vào anh:
"Vốn dĩ trong trận chiến này mày mới là người nắm giữ lợi thế, thế mà giờ người thực sự nắm giữ lợi thế lại là Ôn Biệt Yến, tao khinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!