Ôn Biệt Yến đứng ở ngoài cửa tiệm đợi anh thanh toán tiền xong, lúc cậu mở túi ra thì phát hiện trong túi không chỉ có bình xịt chặn mùi pheromone thôi đâu, mà còn có thêm một hộp miếng dán chặn mùi nữa
Anh à.
Cậu nghiêm túc phổ cập kiến thức cho Alpha đang đứng trước mặt mình:
"Đã mua thuốc xịt rồi thì không cần phải mua miếng dán chặn mùi nữa đâu."
Dư Duy phát hiện rằng cái xưng hô này từ miệng cậu đúng là sát thương bạo kích đâm thẳng vào tim anh mà
Anh khẽ siết chặt tay lại, còn định nhắc cậu từ giờ đừng gọi anh thế nữa nhưng bỗng dưng có chút luyến tiếc, đành ngậm ngùi đáp lại:
"Tôi cũng không bảo cậu dùng luôn trong một tuần, dự phòng thôi"
Nói xong Dư Duy lại nghĩ đến cái gì đó, cầm lấy túi trên tay cậu rồi lấy vài miếng dán chặn mùi ra cất vào túi áo mình, lầm bầm:
"Được rồi, đề phòng có chuyện xảy ra thì tôi sẽ cầm giúp cậu cầm hai cái, thế nhé"
Anh thực sự rất lo cho Ôn Biệt Yến đấy, đến tuyến thể mình nhạy cảm thế nào cũng không biết thì sao mà không lo cho được
Ôn Biệt Yến vẫn đang trong thời kì dưỡng bệnh nên không thể ăn đồ quá cay hoặc quá nồng. Dư Duy phân vân một hồi, quyết định thẳng tiến tới một quán cháo hải sản nhỏ gần đấy
Chỗ này đồ lên rất nhanh, hai người vừa mới gọi món được một lúc thì không lâu sau đó nhân viên phục vụ đã bưng hai nồi cháo hải sản lên rồi
Ôn Biệt Yến khịt mũi ngửi mùi thơm tỏa ra từ tô cháo
Thơm không? Dư Duy đắc ý với tay lấy thìa đặt vào miệng bát của cậu:
"Khu này là ngon nhất rồi đó, thi thoảng tôi với thằng Tiền Húy vẫn hay ra đây ăn."
Ôn Biệt Yến ngoan ngoãn gật đầu: Rất thơm.
Vậy thì ăn đi Dư Duy rót một ly nước rồi đặt ở gần cậu:
"Cũng tối muộn rồi, ăn xong tôi đưa cậu về"
Ôn Biệt Yến chỉ ừ một tiếng, cúi đầu vớt hết hành trong cháo ra
Dư Duy nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi cậu: Cậu làm gì đấy?
Ôn Biệt Yến:
"Em không ăn được hành"
A? Dư Duy nhìn bát cháo chỉ còn vương lại vài cọng hành lá:
"Sao nãy cậu không nói?"
"Em không biết trong cháo hải sản sẽ có hành" Ôn Biệt Yến rũ mắt: Xin lỗi.
"... Không sao không sao, trách tôi chưa hỏi cậu trước thôi." Dư Duy chẹp miệng, kéo bát cháo của cậu qua tỉ mỉ vớt từng cọng hành ra, tận đến khi trong bát không còn cọng hành nào nữa mới đẩy lại về phía cậu
"Được rồi, không hành đây."
Ôn Biệt Yến cười cười đáp lại: Cảm ơn.
"Cậu nói cảm ơn làm tôi thực sự rất không quen đấy." Trong lòng Dư Duy có chút vui vẻ Ăn đi
Ôn Biệt Yến ăn rất chậm, bên này Dư Duy đã tẩn sạch từ lâu rồi mà bát cậu vẫn còn chưa thấy có dấu hiệu ít dần
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!