Chương 9: (Vô Đề)

"Phải xuất cung rồi." Tiêu Tuần nói.

Bùi Chước vén tấm chăn đang trùm kín đầu xuống, đẩy nó tụt xuống ngang eo, rồi ngồi dậy. Thật kỳ lạ, rõ ràng đang ngủ rất ngon, vậy mà Tiêu Tuần vừa bước vào đã không tài nào ngủ lại được.

Bỗng nhiên, Bùi Chước nghĩ đến việc trước đây mình từng ngủ chung giường với Thái tử, nhưng sáng dậy lại còn tỉnh sớm hơn cả Thái tử.

Thật đáng sợ!

Cậu trùm chăn kín mít, vậy mà Tiêu Tuần vẫn phát hiện ra cậu đã tỉnh.

Nếu không phải đang ở trước mặt học trò, Bùi phu tử – luôn lấy mình làm gương – hẳn đã phải giả vờ giận dỗi nằm ì trên giường để chọc tức Tiêu Tuần một phen.

Tiêu Trác bước những bước chân nhỏ xíu, tiễn Thái tử và Bùi Chước ra cửa, ngoan ngoãn nhắc: "Phu tử, thù lao của con người vẫn chưa lấy mà!"

Bùi Chước véo nhẹ đôi má mềm mịn của tiểu hoàng tử: "Cứ để tạm chỗ con đi."

Tiêu Trác lập tức đưa tay che má, từ trước đến giờ chưa từng bị ai véo má như vậy, nhưng Thái tử ca ca cũng có thể véo một cái nữa mà!

Tiêu Trác ngửa mặt lên, ánh mắt đầy kỳ vọng: "Ngày mai có lên lớp không ạ?"

Bùi Chước đáp: "Ngày mai có việc, vài hôm nữa ta lại đến. Trong lúc đó, con tự luyện tập trước, làm các phép tính hai chữ số, ba chữ số và cả phép trừ nữa. Ta sẽ nhờ Lý Như Ý mang bài tập đến cho con."

Lý Như Ý chỉ muốn bịt tai lại, có vẻ việc chấm bài cũng rơi vào tay hắn.

Bùi Chước rõ ràng muốn kiểm tra tư chất của Tứ hoàng tử, lại còn tranh thủ làm thân, như thể đặt cược cả hai bên. Nhưng hắn – Lý Như Ý – là người của Thái tử kia mà! Cả đời hắn đã lấy việc phò tá Thái tử đăng cơ làm trách nhiệm của mình.

Thái tử, sao ngài không nói gì đi chứ?!

Bùi Chước theo chân Tiêu Tuần ra khỏi cửa, mở miệng: "Ngài trả lại cái đó cho ta đi."

Tiêu Tuần đáp lại một cách thản nhiên: "Cứ tạm giữ đã. Chờ ngươi làm ra cái thứ rượu gì đó, ta sẽ trả lại nguyên vẹn."

Bùi Chước không khỏi cảm thán, đúng là đáng kinh ngạc. Ngài đường đường là Thái tử, vậy mà cách hành xử lại chẳng khác nào một tay tư bản hiện đại chuyên giữ CMND làm tin.

Cậu bước theo Tiêu Tuần, thái giám đứng hai bên khi trông thấy đều cúi đầu, khom lưng cung kính tiễn Thái tử.

Bùi Chước thấy mình giống như con cáo theo sau con hổ, mượn oai hùm, nhưng kỳ lạ thay, không hề cảm thấy chút gì gọi là uy phong.

Đây là lần đầu tiên cậu vào cung, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thái giám – hình ảnh phổ biến nhất trong cung đình. Đi được một đoạn, Bùi Chước không nhịn được mà lên tiếng: "Bệ hạ thương dân như con, coi bách tính như con cái, vậy sao lại để một phần người dân trở thành thái giám?"

Tiêu Tuần liếc cậu, hỏi: "Theo ý ngươi thì sao?"

Bùi Chước nghiêm túc đáp: "Hoàng đế hậu cung ba nghìn, không quản nổi, nên mới không đảm bảo được huyết mạch hoàng thất. Đợi Thái tử đăng cơ, chỉ cưới một thê, có thể xem xét hủy bỏ phòng tịnh thân."

Tiêu Tuần cười nhẹ: "Trong hoàng cung, vẫn còn cung nữ."

Bùi Chước chợt nhận ra, nếu không có việc tịnh thân, mà quản lý lại không nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ xảy ra trường hợp cung nữ tự nguyện hoặc bị ép buộc mang thai. Khi đó, để tránh bị phát hiện, họ có thể lén phá thai, hoặc thậm chí gây ra những rắc rối để giữ lại đứa trẻ.

Cậu còn chưa nghĩ ra được cách quản lý vẹn cả đôi đường thì xe ngựa chuyên dụng của Thái tử đã hiện ra ngay trước mắt.

Ra khỏi cổng cung, Bùi Chước liền cất tiếng bảo dừng xe: "Không dám làm phiền Thái tử điện hạ nữa, ta xuống ở đây. Chúc Thái tử sớm chế được rượu cồn."

Tiêu Tuần quay sang dặn Lý Như Ý: "Đi đến phủ Nhị hoàng tử."

Bùi Chước vốn có chút khó chịu, nhưng đột nhiên cảm thấy Thái tử cũng không tệ, còn biết đưa cậu đến tận cửa nhà.

Xe ngựa lăn bánh qua con phố lớn, rồi vững vàng dừng lại trước phủ Nhị hoàng tử. Bùi Chước bước xuống xe, không thèm ngoảnh đầu lại.

"Bùi công tử." Lý Như Ý từ trên xe ngựa mang xuống một hộp vàng, chính là hộp quà của Tứ hoàng tử. "Ngài quên mang theo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!