Tiêu Tuần đã lường trước rằng Bùi Chước sẽ lục lọi thư phòng hắn, nhưng lục lọi đến mức này... thật không ngờ.
Những hòm chống ẩm vốn được sắp xếp gọn gàng, phân loại rõ ràng, giờ đây đã bị dời khỏi vị trí. Chỉ cần quét mắt một vòng, hắn liền nhận ra có bảy tám hòm bị đặt sai chỗ.
Tiêu Tuần chỉ tay vào vài vị trí, ra hiệu cho Lý Như Ý sắp xếp lại.
Hắn mở tủ quần áo, lấy ra bộ trung y, bước vào sau bình phong rửa mặt chải đầu.
Bất luận là chỉnh đốn hay rửa mặt, cả hai đều không cố ý hạ thấp động tĩnh, vậy mà Bùi Chước vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.
Lý Như Ý sau khi sắp xếp xong giá kệ, phát hiện thái tử vẫn để mặc Bùi Chước, hơn nữa còn ở Đông Cung rửa mặt thay vì như thường lệ trở về biệt viện của thái tử.
Hắn khẽ nhướng mày, lặng lẽ lui ra ngoài.
Thái tử ôm một cuộn chăn mới, bước qua người Bùi Chước, trải tấm chăn lụa dày hơn đang trên giường phủ lên người cậu.
Sau đó, lên giường nằm xuống, kéo chăn đắp kín, hệt như mọi ngày, bình thản đi vào giấc ngủ.
Đông Cung có một chiếc giường bạt bộ cực kỳ rộng lớn, so với phòng ngủ trong nhà phố của Bùi Chước còn thoải mái hơn nhiều. Thậm chí cả bậc giường cũng rộng vài mét vuông, đủ chỗ để ngủ cho rất nhiều người. Gần đây, cậu đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Vừa nhìn thấy chiếc giường êm ái của thái tử điện hạ, liền không kìm được ngáp dài. Tuy nhiên, vì cảm thấy lên giường người khác thì không quá lễ phép, cậu chỉ ngồi đợi thái tử trên bậc giường, chẳng mấy chốc đã ngủ quên lúc nào không hay.
Bùi Chước tựa lưng vào cột giường, ngủ đến mơ màng thì thấy lưng mình như chạm vào thứ gì đó cứng cứng. Trong cơn mê man, cậu lờ mờ nhận ra mình tham ngủ mà rơi khỏi giường, liền ôm chăn, lần mò bám mép giường rồi trèo lên.
Tiêu Tuần bất chợt cảm thấy nửa người mình bị đè nặng, liền mở mắt trong bóng tối, khó nhọc rút tay ra, dịch người vào trong một chút. Từ chỗ nằm sát mép giường, hắn bị ép phải nằm ở chính giữa.
Thế nhưng, một canh giờ sau, Bùi Chước đã ngủ ngon lành như một đại lão gia, chiếm ngay vị trí giữa giường, trong khi thái tử bị đẩy sát vào góc giường, phải nằm nghiêng để không bị chèn ép.
( Anh này ảnh cũng mê trai đẹp lắm nè, đắp chăn cho người ta còn cho ngta ngủ lại)
Khai thiên lập địa lần đầu tiên.
Trời còn chưa sáng, ánh sáng từ nến đèn xuyên qua rèm buông của giường bạt bộ, tỏa ra một quầng sáng ấm áp. Hàng mi đen dày của Bùi Chước khẽ rung động, cằm cọ nhẹ lên chăn, tấm chăn lụa mềm mại và mịn màng được hơi ấm cơ thể làm cho trở nên ấm áp dễ chịu.
Chăn này thật sự rất tốt, lại còn có mùi thơm thoang thoảng, khác hẳn hương vị quen thuộc mọi khi.
Không giống... Bùi Chước bỗng cứng đờ cả người. Tối qua cậu ở phủ thái tử lục tìm q**n l*t, nhưng không tìm được, sau đó thì...
Hình như không có "sau đó" gì cả.
Bùi Chước nghe thấy tiếng thở đều đặn của một người khác bên cạnh, đôi mắt chậm rãi mở ra, đập vào mắt cậu là phần trần gỗ của giường.
Cậu không phải ngủ dưới giường sao? Làm thế nào mà lại leo lên giường rồi?
Hình như là tự mình trèo lên giường, vậy thì không có gì đáng lo.
Không thể tin được, cậu lại dậy sớm hơn cả thái tử – vị "vua cần cù" nổi tiếng?
Tính khí của thái tử quả thật rất tốt, từ lần đầu gặp mặt đến nay, những hành động ngông cuồng không biết phép tắc của cậu dường như chẳng hề khiến hắn bận lòng.
Bùi Chước ngồi dậy, quay đầu nhìn thái tử đang bị ép vào bên trong. Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng thiên tài.
Cậu tìm khắp nơi cũng không thấy q**n l*t của mình. q**n l*t bốn góc của cậu, dù cuộn lại cũng chiếm một thể tích nhất định. Nhưng hôm qua, y phục của Tiêu Tuần phẳng phiu, không có chỗ nào để giấu được.
Chẳng lẽ lại mặc trên người sao?
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người thường có nghĩ đến nát óc cũng không đoán ra được điều này.
Thái tử thông minh như vậy.
Cậu cũng thông minh, quả thật tâm đầu ý hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!