Bùi Phục Phục đẩy một chiếc xe nhỏ, chở đầy cá trở về nhà, vui vẻ không kể xiết, nào hay biết trong đó lại ẩn giấu bao mưu kế của người lớn.
Tiêu Phi vô cùng bất mãn khi Lâm Lương Ngọc cả gan lừa gạt cháu trai hắn. Chẳng lẽ khinh thường hố băng mà hắn đào sao? Chỉ vì thông minh hơn liền có thể lừa người ư?
Lại phát hiện thêm một chứng cứ "cháu giống cửu cửu" —— đều bị Lâm Lương Ngọc lừa gạt.
Bùi Phục Phục ôm lấy chân Tiêu Phi, ngước mắt hỏi: "Cửu cửu không vui sao?"
Tiêu Phi đáp: "Không có đâu, sang năm cửu cửu lại dẫn con đi bắt cá."
Bùi Phục Phục không hề cảm thấy kỳ lạ khi đột nhiên có nhiều cá như vậy, bởi vì trong tranh vẽ cũng đều như thế cả: "Được!"
"Cửu cửu thật tốt, sau này lớn lên con sẽ mua xe cho cửu cửu."
Xe ư? Chiến mã sao?
Chẳng phải đây chính là bánh vẽ mà Hoàng tẩu năm xưa từng hứa hẹn với hắn hay sao?
Giờ cháu trai lại muốn biến nó thành sự thật ư?
Tiêu Phi nhìn cháu trai đáng yêu, cơn giận trong lòng nguôi ngoai đôi chút, nhưng chợt nhớ ra Lâm Lương Ngọc còn gặp cháu trai sớm hơn hắn, lập tức lại cảm thấy bất bình.
Hắn ta là hạng người gì chứ, cháu ta đến xin cơm mà chỉ ban cho một cái đùi ngỗng thôi sao?
"Thật keo kiệt."
Số cá trong ngự thiện phòng bị Lâm Lương Ngọc "mượn" đi một vòng, cuối cùng lại được Tiểu Thái tử đích thân mang về.
Những vị đại trù trong bếp vừa trông thấy khuôn mặt rạng rỡ của Tiểu Thái tử, ai nấy đều nở nụ cười hiền hậu.
"Điện hạ quả nhiên lợi hại."
"Bắt được nhiều cá như vậy."
"Tối nay có thể trổ tài rồi!"
Bệ hạ xưa nay chưa từng đánh giá món ăn ngon hay dở, đối với ẩm thực không hề có yêu cầu. Nhưng Tiểu Thái tử thì khác, chỉ cần ngửi thôi cũng biết được món nào ngon, món nào dở. Tiểu Thái tử chính là Bá Nhạc* của toàn bộ ngự trù, là đại bảo bối của họ!
(*Bá Nhạc (): Danh xưng chỉ người có con mắt tinh tường, biết nhìn nhận và phát hiện nhân tài (xuất phát từ điển tích Bá Nhạc giỏi xem tướng ngựa). Ở đây ám chỉ Tiểu Thái tử là người có vị giác nhạy bén, biết đánh giá ẩm thực.)
Nhưng đồng thời, Tiểu Thái tử cũng thừa hưởng tính không kén ăn của Bệ hạ, bất kể món gì, dù nhạt nhẽo vô vị, cũng có thể nhắm mắt nuốt trôi.
Hóa ra tất cả tài nghệ thưởng thức mỹ thực của Điện hạ đều là để hiếu kính Hoàng hậu.
Thật là một đứa con chí hiếu cảm động trời xanh! Trong khi đó, con cháu trong nhà bọn họ lại đều chỉ biết trông chờ vào tay nghề nấu nướng của mình.
So hàng với hàng, chỉ tổ vứt đi!
"Điện hạ, ngài cảm thấy món nào ngon hơn?" Một vị đại trù cẩn thận bưng lên hai đĩa đầu sư tử xốt trứng muối, thoạt nhìn không có gì khác biệt. Một phần thịt băm có thêm lòng trắng trứng, phần trứng muối được nghiền nát rồi nắm lại thành khối; phần còn lại không có lòng trắng trứng, trứng muối để nguyên từng viên.
Không biết món nào sẽ được yêu thích hơn đây.
Bùi Phục Phục khẽ ngửi, l**m môi một cái, rồi chỉ vào đĩa thứ nhất, nói: "Cái này ngon hơn ạ."
Đại trù lập tức hạ lệnh: "Từ nay về sau, tất cả đều phải thêm lòng trắng trứng."
Bùi Phục Phục nghiêm túc giao phó: "Thúc thúc, cá của con nhờ thúc cả đấy."
Đại trù cười đáp: "Điện hạ yên tâm, cứ giao cho ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!