Chương 68: (Vô Đề)

Trong cung có địa long, nhưng Bùi Chước cảm thấy nguồn nhiệt hiện tại đã là quá đủ, chỉ cần nhiệt độ trên kháng không đến mức lạnh cóng là được, còn có biết bao bách tính ngoài kia ngay cả củi đốt cũng chẳng nỡ dùng.

Mức độ ấm áp đến mức có thể ăn kem, vẫn là chờ sau này hẵng tính.

Quan trọng nhất là—bệ hạ có thể tự phát nhiệt!

Từ khi Tiêu Tuần chào đời đến nay, đây chính là khoảng thời gian mà tẩm cung có nhiệt độ thấp nhất, nhưng thế gian này vốn không có gì là đương nhiên cả, chỉ cần Bùi Chước và Bùi Phục Phục không bị lạnh là được.

Bùi Phục Phục hoạt bát hiếu động, tất nhiên không cảm thấy lạnh, nếu nhiệt độ không thích hợp, 4523 tự nhiên sẽ nhắc nhở.

Nhưng baba của nhóc thì lại khác, tâm lý cảm thấy ngọc kinh giá rét, chẳng muốn ra ngoài, chỉ muốn ngủ đông.

Trong màn gấm ấm áp, Bùi Chước ngoan ngoãn đến mức ngay cả Tiêu Tuần cũng lấy làm kinh ngạc.

Chỉ cần hơi cựa quậy là gió lùa vào trong chăn, nếu không dán sát thì ôm không được lò sưởi, đại mỹ nhân không cho Tiêu Tuần dùng tư thế quá mức thô bạo, chỉ cho hắn chậm rãi mài giũa.

Ngày thường, nếu cứ để mặc như vậy quá lâu, đại mỹ nhân nhất định sẽ tức giận, nhưng mùa đông thì không.

Mùa đông có cái lợi của mùa đông.

Tiêu Tuần bọc Bùi Chước thành một cái kén tằm, ôm đến đình giữa hồ ngắm tuyết.

Mặt hồ đã đóng băng cứng cáp, có thể đi xe hay trượt băng trên đó.

Trước đó không lâu, Bùi Chước còn bán ra một loại giày trượt băng kiểu mới, rất được ưa chuộng.

Tiêu Tuần cứ ngỡ Bùi Chước cũng muốn mang thử, còn tưởng con cá mặn này lại thích vận động trên băng, ai ngờ chẳng thèm đụng tới.

Bùi Chước khẽ đọc một bài thơ Hồ Tâm Đình Khán Tuyết của Trương Đại, sau đó mong chờ nhìn bệ hạ.

Tiêu Tuần phong nhã không khác gì Bùi Thanh Hứa, đã là văn nhân ngắm tuyết thì phải làm thơ, hắn đã hoàn thành rồi, vậy có thể về chưa?

Tiêu Tuần nắm nhẹ ngón tay cậu, nói: "Phục Phục nói muốn đục một lỗ trên mặt băng để bắt cá, mời chúng ta đến xem."

Vì chuyện này, Vương gia Tần Dĩnh đã cố ý vớt cá từ ao nhà mình hồi mùa thu, thả vào đây.

Bùi Chước tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy trên mặt băng có ba bóng người, một lớn, một vừa, một nhỏ. Nhóc con cùng tứ thúc, nhị thúc, đều mặc áo đỏ rực rỡ, như ba đốm lửa xếp thành một cấp số cộng.

Sau khi làm tốt các biện pháp an toàn, Tiêu Phi cầm xẻng sắt, từng nhát từng nhát đào băng, nhóc con thì chạy vòng quanh ba trăm sáu mươi độ, thỉnh thoảng còn dùng xe một bánh nhỏ không biết thúc thúc nào làm cho mình để chở băng đi.

Bùi Chước thay Tiêu Phi cảm thấy lạnh.

Lý Như Ý vừa gặp gỡ một thị vệ xong, đi vào trong đình, bẩm báo: "Bệ hạ, tiểu công tử của Thục vương đã vào kinh rồi."

Năm nay tuyết rơi sớm, tiểu công tử của Thục vương bị kẹt trên đường suốt nửa tháng, nếu không thì đã đến từ lâu.

Tiểu công tử này tên là Hạ Lạc Di, vào kinh để thay phụ vương thăm dò hư thực. Đương nhiên, vì Thục vương trước đó có dấu hiệu tạo phản, nên Hạ Lạc Di mang theo vô số châu báu vào kinh để bồi tội.

Bùi Chước nghe vậy thì nói: "Lễ nhiều không ai trách, Hạ Lạc Di muốn xem gì thì cứ để hắn xem."

Có thực lực thì không sợ bị người ta thăm dò mà lộ ra sơ hở.

Lý Như Ý đáp: "Tuân lệnh."

Bây giờ ai ai cũng hiểu, chỉ cần một người trong hai vị bệ hạ và hoàng hậu lên tiếng, thì không cần phải đi hỏi ý kiến người còn lại.

Thôi nào, hai người họ là phu thê đó! Cho dù có bất đồng quan điểm, thì cũng sẽ đóng cửa bàn bạc với nhau.

"Wow!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!