Mũi thương Hồng Anh lóe sáng, tựa du long lướt nhanh qua hồ hoa, móc lấy một đóa sen nửa nở.
Tiêu Tuần thu thương về, mang theo đóa sen đọng sương đêm bay vào lòng mỹ nhân, khẽ chạm lên ngực cậu. Cánh hoa mềm mại, trắng muốt lướt qua cằm, ướt át, mang theo chút lực đạo cùng hương thơm dìu dịu.
Bùi Chước đưa tay ôm lấy đóa sen, áp lên trước ngực, giống như kẻ đứng dưới lầu chiêu thân đón được tú cầu. Đôi mắt tựa dòng nước êm ả thoáng xao động, ánh nhìn trong trẻo như tinh tú trên trời và đất cùng soi chiếu đế vương.
Hôm nay Tiêu Tuần có chút khác lạ, là vì suốt năm ngày qua hắn quá mức kiềm chế, mà giờ đây lại hiên ngang, khí khái chăng?
Cậu cụp mi, liếc nhìn đóa sen trắng trong tay. Gió đêm thoảng qua, cánh hoa và tà áo đều khẽ run rẩy.
"Baba lợi hại quá! Baba, con cũng muốn một đóa!"
Bùi Phục Phục vốn đang ngồi trên bậc thềm xem trò vui, thấy vậy bèn hớn hở đứng bật dậy.
Nhất định phải bay đến lòng con giống như vừa rồi bay đến lòng baba nha!
Không khí ám muội lập tức tan biến.
Bùi Chước mím môi, bệ hạ, trước khi tặng hoa sao ngươi không dỗ cho nhóc con ngủ trước chứ?
Rất tốt, giờ thì biến thành bữa ăn gia đình rồi.
Bùi Chước xoay xoay cuống sen trong tay, rồi tiện tay ném đóa hoa vào lòng Bùi Phục Phục: "Chỉ có một đóa này thôi, cho con đó. Nhớ phải yêu thương cây cỏ hoa lá nhé."
Bùi Phục Phục nhận được đóa sen cha ném sang thì vui vẻ vô cùng. Đóa sen nửa nở còn lớn hơn cả khuôn mặt nhóc, nhóc ôm chặt lấy hoa, đôi mắt sáng rỡ, tràn đầy hào hứng: "Baba, có thể bay thêm lần nữa không ạ?"
Tiêu Tuần: "......"
Nhi tử, con cũng không nói là con muốn xem mà.
Thích xem xiếc à?
Tiêu Tuần đành phải biểu diễn thêm một lần, nhưng lần này... hoàn toàn giống như một người cha nghiêm túc dạy con tập võ, cả người toát lên sự nghiêm nghị chính trực.
Bùi Chước liếc nhìn bệ hạ, lại nhìn con trai mình.
Vậy vừa rồi là công công xòe đuôi cầu bạn đời?
Còn bây giờ là dạy con săn mồi à?
Khóe môi bất giác nở nụ cười, Bùi Chước đè xuống ý cười nơi khóe miệng. Đường đường là thiên tử, vậy mà lại học theo loài chim xòe đuôi cầu bạn đời, chẳng có chút dáng vẻ đế vương nào cả.
Mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi nằm xuống, tình tiết phát triển cũng hợp lý thôi—cầu bạn đời thành công, bước tiếp theo chính là nuôi con, quả nhiên là phiên bản rút gọn của Thế giới động vật.
Tiêu Tuần nhìn nhóc con hớn hở quá mức, liền bế nhóc lên che mắt lại: "Ngủ đi."
Bình thường hắn suy nghĩ chu toàn, lần này vì đề xuất cầu bạn đời là do Bùi Phục Phục đưa ra, hắn nhất thời sơ suất, quên mất phải dỗ yếu tố then chốt đi ngủ trước.
Đây là sai sót hiếm hoi trong cuộc đời Tiêu Tuần.
Trẻ con trong bóng tối sẽ dễ ngủ hơn, Tiêu Tuần không quan tâm mỹ nhân ngoài kia đang thảnh thơi nằm phơi sương, mà bế Bùi Phục Phục vào gian trong, ngồi dưới cửa sổ, kiên nhẫn vỗ nhẹ sau lưng con, dỗ dành con ngủ.
Gió đêm mát rượi nhè nhẹ lùa vào, lướt qua đôi má hây hây đỏ của Bùi Phục Phục.
Tiêu Tuần khẽ giọng: "Chúng ta cùng đếm sao nhé."
Bùi Phục Phục vui vẻ đáp: "Dạ!"
Nhóc con nghiêm túc đếm sao, Tiêu Tuần nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, khiến nhóc nằm trong vòng tay cha như đang được ru trên con thuyền nhỏ lắc lư giữa làn nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!