Tiêu Phi tiết lộ thân phận hoàng tử: "Sau này theo ta, làm tốt sẽ được thăng quan tiến tước."
Bùi Chước giả vờ kinh ngạc: "Ngài chính là Nhị hoàng tử!"
Tiêu Phi gật đầu: "Dưới tay ta có một cao thủ, có thể thay đổi dung mạo chút ít. Nếu ngươi sợ bị tên công tử bột kia nhận ra, ta sẽ bảo hắn giúp ngươi cải trang. Chỉ cần ngươi dốc sức tham mưu trại ngựa cho ta, năm nay nhất định phải cho ra đời ba trăm con ngựa nhỏ từ Tây Vực."
Bùi Chước đáp: "Đảm bảo sinh đủ."
Bùi Chước muốn phô diễn chút tài nghệ để kiếm thêm tiền, liền nói: "Ta biết tính sổ, nhanh hơn bất kỳ ai. Nhị hoàng tử có cần không?"
Thời buổi này thật kỳ lạ, tự xưng mình giỏi tính toán nhất thiên hạ mà chẳng ai quan tâm.
Tiêu Phi chỉ "Ừm" một tiếng: "Về rồi tính."
Hoàng huynh thích Bùi Chước, chắc chắn vì đại mỹ nhân biết tính toán, như có người thích kẻ biết gảy đàn, có người lại thích người giỏi vẽ tranh.
Đại mỹ nhân khẽ động đôi tay ngọc, gảy bàn tính hay dây đàn, chẳng phải cũng như nhau sao?
Bàn tính gảy lách cách, còn biết chu toàn việc nhà, không phải cũng khiến người ta say mê ngắm nhìn sao?
Hắn muốn thử xem thế nào.
Bùi Chước cuối cùng cũng cảm nhận được kỹ năng chuyên môn có đất dụng võ thời cổ đại, rốt cuộc cũng gặp được người biết nhìn hàng.
Nhị hoàng tử quả không tệ.
Phủ Nhị hoàng tử nguy nga tráng lệ, bên ngoài thoạt nhìn chỉ khác các gia đình quyền quý khác ở sự bài trí quy củ, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Tiêu Phi yêu thích màu sắc, ngay cả gạch lát sàn cũng là loại ghép hoa văn đầy sắc thái. Ngọc Kinh vào đầu xuân, cỏ cây vừa nảy mầm, đường phố vẫn còn chút ảm đạm, vừa bước vào viện tử đã thấy cảnh sắc tươi mới, rực rỡ khác biệt.
Đây là lần đầu tiên Bùi Chước bước ra khỏi tiểu viện, quan sát phủ Nhị hoàng tử. Thông thường, từng viên gạch ngói ở phủ hoàng tử đều đại diện cho trình độ cao nhất của thợ thủ công thời cổ, cũng chính là điểm xuất phát về công nghệ mà cậu có thể tận dụng.
Một tiếng "cạch" trong trẻo của ngọc va chạm kéo Bùi Chước ra khỏi mạch suy nghĩ. Tiêu Phi đặt một chiếc bàn tính bằng ngọc trước mặt cậu.
Hạt bàn tính đều được chế tác từ ngọc phỉ thúy không tì vết, xanh biếc trong suốt.
Bùi Chước phải thừa nhận, dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến đâu, thì những món đồ xa xỉ mà hoàng gia cổ đại được hưởng, người dân bình thường thời hiện đại vẫn khó lòng chạm tới.
Tiêu Phi lấy ra một quyển sổ sách: "Ngươi tính thử tổng chi phí của trại ngựa năm ngoái."
Bùi Chước nhận lấy, bên trên chi chít ghi chép số lượng ngựa cùng các khoản chi tiêu của trại.
Trại ngựa có tên là Vĩnh An, diện tích hơn mười nghìn mẫu, tổng số ngựa sáu nghìn con. Năm ngoái, Hộ bộ cấp ngân sách năm mươi vạn lượng.
Nuôi ngựa còn tốn công hơn cả nuôi người, vậy mà cuối cùng số ngựa có thể dùng được trên chiến trường lại không quá ba phần.
Ngựa con có tố chất tốt được chọn ra huấn luyện, chăm sóc kỹ lưỡng, đóng móng ngựa... tất cả đều là những khoản phí đáng kể.
Tiêu Phi sai người pha một ấm trà Hoàng Sơn Mao Tiêm, rót vào chén ngọc trắng. Hương trà nhè nhẹ bay lên, thoang thoảng khắp phòng.
Hắn gác chân chữ ngũ, trong lòng thầm nghĩ: Khi hoàng tẩu tính sổ, thái tử đang làm gì nhỉ? Chắc chắn sẽ không chăm chú ngồi nhìn, tám phần là tay vẫn cầm tấu chương xử lý công việc.
Tiêu Phi cũng kiếm chút việc để làm: "Mang thêm một đĩa long tu cuốn và bánh hạt dẻ."
Bùi Chước chăm chú nhìn vào sổ sách, bắt đầu tính nhẩm.
Tính toán trong đầu đối với Bùi Chước không khó, nhưng trước hết phải chuyển đổi từng chuỗi dữ liệu viết bằng chữ Hán như số 1, 2, 3 thành số Ả Rập, rồi ghi nhớ trong đầu.
Bùi Chước nhìn vào sổ sách tính toán nhanh chóng, nhưng đối với người ngoài mà nói, cậu giống như đang ngẩn ngơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!