"Đây là đồ ăn mà con và phụ thân cùng nhau xin về đó ạ."
Bùi Phục Phục vừa nói vừa làm động tác minh họa, diễn tả cảnh Tiêu Tuần đưa bé bay vào một sân viện, nơi có một bàn tiệc đầy những món ngon.
"Vị thúc thúc kia nói rằng mình chưa ăn một miếng nào, để lại tất cả cho con."
Bùi Chước khẽ hỏi Tiêu Tuần: "Nghe như là tự ý xông vào tư gia của người khác, hai người các ngươi không còn phép tắc gì nữa sao?"
Tiêu Tuần liếc nhìn hắn một cái, ung dung ngồi bên bàn trà nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ta muốn phong Phục Phục làm Thái tử, vậy thì chúng ta chính là vương pháp."
Bùi Chước nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, bất giác cảm thấy đau đầu. Phải dạy dỗ thế nào đây?
Khoan đã, đợi đã, tại sao lại đột nhiên muốn phong Thái tử?
Tiêu Tuần thong thả đợi một lúc rồi mới giải thích: "Đó là một tên tham quan. Ta phát hiện điều bất thường nên mới dẫn Phục Phục vào trong."
Bùi Chước thở phào: "Ồ... Tham quan à, vậy thì không sao."
Bùi Phục Phục hớn hở chen lời: "Baba, thúc thúc kia ăn sáu mươi tư món, nhiều thật đó!"
Bùi Chước nhìn mấy món ăn mà tiểu bảo bối cẩn thận chọn lựa mang về, thầm than: sáng sớm mà ăn thịnh soạn thế này.
Lý Như Ý mang vào ba bát cháo loãng, ánh mắt hiền từ lướt qua thân hình nhỏ nhắn của tiểu Thái tử. Hắn vừa nghe thấy ở bên ngoài, Hoàng thượng muốn phong Thái tử rồi. Phục Phục chắc chắn sẽ là vị Thái tử đáng yêu và thông minh nhất trong lịch sử.
Hoàng thượng hồi nhỏ cũng rất thông minh, nhưng không biết làm nũng, thiếu đi đôi phần thú vị.
Sự giáo dục của Bùi phu tử thật sự không tồi, miệng lưỡi của tiểu thái tử ngọt ngào vô cùng, mỗi lần gọi hắn thúc thúc đều khiến hắn có cảm giác như được gọi bằng cả tấm lòng.
Ba thúc thúc ruột của tiểu Thái tử, liệu có ai nhận được đãi ngộ thế này không chứ?
Bùi Chước định giữ Lý Như Ý ở lại dùng bữa sáng cùng, nhưng Lý Như Ý nhanh chóng cáo lui, còn cẩn thận khép cửa lại.
Lúc này, Bùi Chước mới chợt nhận ra rằng đây là bữa sáng đầu tiên mà ba người họ cùng ăn với nhau.
Bát gỗ của Bùi Phục Phục vừa nhẹ vừa to, đủ để chứa lượng thức ăn dành cho ba người.
Bùi Chước liếc nhìn qua, phát hiện Phục Phục quả thật đã chọn món theo bội số của ba, ngoại trừ con cua ở trên cùng.
Bùi Phục Phục cầm con cua lên, đặt trước mặt Bùi Chước: "Cái này là của baba."
Bùi Chước mỉm cười: "Cảm ơn con."
Tiêu Tuần khẽ hỏi: "Em thật sự yên tâm với đồ ăn mà nó xin từ bên ngoài về sao? Không sợ người ta bỏ độc à?"
"Yên tâm đi, bệ hạ của ta." Bùi Chước cắn nhẹ chiếc đũa, ung dung đáp: "Ăn cùng nhi tử điện hạ là an toàn nhất rồi. Chiếc nhẫn thần kỳ kia sẽ bảo vệ cả Phục Phục lẫn ta, không để bất cứ thứ gì độc hại chạm đến nó."
Bùi Phục Phục lập tức phụ họa: "Thống Thống sẽ bảo vệ con!"
Tiêu Tuần nhướng mày: "Thống Thống."
Bùi Chước giải thích: "Tên gọi của chiếc nhẫn."
Tiêu Tuần gật đầu: "Ừm."
Bùi Chước cười nói: "Vậy nên sau này, nếu có bữa ăn nào bệ hạ không chắc chắn, cứ để Phục Phục thử độc trước đi."
Nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn không yên tâm, cậu bổ sung: "Nhưng mà, với một Hoàng đế đang trong thời kỳ cải cách như bệ hạ, nguy cơ lại càng cao. Sau này cứ ăn cùng Phục Phục cho an toàn."
Tiêu Tuần thản nhiên đáp: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!