Chương 48: (Vô Đề)

Tiêu Tuần sau khi gặp gỡ các quan viên địa phương, lại có đôi lời đàm luận riêng với một số quan viên khác. Qua lại như vậy, thời gian chẳng mấy chốc đã muộn, ngoại trừ việc tranh thủ căn dặn thuộc hạ đưa cơm đến cho Bùi Chước, hắn quả thực không có lấy một khắc rảnh rỗi.

Hắn hy vọng có thể xử lý xong những việc trọng yếu trong đêm nay, để sáng mai có thể cùng Bùi Chước ngủ muộn một chút, chứ không phải vừa lúc y mở mắt, hắn đã lại bận rộn rời đi.

Vừa mới tương phùng, phút giây ân ái còn chưa được bao nhiêu, ban ngày so với ban đêm lại càng tốt hơn, có thể đường hoàng ngắm nhìn khuôn mặt đối phương.

Tiểu hài tử cũng là ban ngày tinh thần sung mãn hơn, hắn nên cố gắng cùng Tiểu Phục Phục bầu bạn nhiều thêm vào ban ngày.

Tiêu Tuần trở về thì thấy Bùi Chước, người luôn giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm, cùng với tiểu tử  đã nằm trên giường của hắn tại dịch quán, ngủ say như chết.

Bùi Chước đã cởi bỏ bộ y phục hoa lệ, thay vào đó là bộ đồ ngủ quen thuộc của mình. Tư thế ngủ của y thì vô cùng tệ hại, gần như đẩy Tiểu Phục Phục đến tận góc giường.

Tiêu Tuần thấu hiểu quá rõ dáng ngủ của Bùi Chước, nên đã cố ý chuẩn bị một chiếc chăn nhỏ để đắp riêng cho Tiểu Phục Phục. Lúc này, Tiểu Phục Phục đang ngoan ngoãn cuộn mình bên cạnh gối của cha, hơi thở đều đặn, chiếc bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở.

Tiêu Tuần nhìn ngắm một hồi, bỗng cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như một chữ "Khuyển" (): Bùi Chước là nét "Đại" (), còn Tiểu Phục Phục là dấu chấm nhỏ phía trên.

Tóm lại, cha con hai người mỗi người ngủ một góc, trông rất tự nhiên và quen thuộc.

Tiêu Tuần khẽ ôm Bùi Chước dịch ra một chút, sau đó đương nhiên nằm vào giữa, tách biệt người có tư thế ngủ tệ hại với tiểu hài tử.

Hắn trước tiên nghiêng mình về phía Tiểu Phục Phục, chăm chú quan sát xem liệu nhi tử có vì hơi thở của hắn mà thấy không thoải mái hay không.

Không, nhi tử ngủ rất say.

Sau đó, Tiêu Tuần liền xoay người về phía Bùi Chước, vươn tay ôm cậu vào trong lòng.

Trước khi rời đi, Bùi Chước đã từng ở trong cung một thời gian, bị Tiêu Tuần dạy bảo đến mức ngoan ngoãn hơn hẳn. Giờ đây, vừa bị kéo vào lòng, liền tự động dựa sát, lười biếng chẳng buồn giãy giụa, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hai năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Tiêu Tuần hiểu được vì sao Bùi Chước lại thích ngủ đến vậy........

Một đêm trôi qua trong chớp mắt, Tiêu Tuần tỉnh dậy từ sớm nhưng không muốn động đậy. Hắn mở mắt, chăm chú nhìn gương mặt Bùi Chước.

Cằm y nhọn hơn, cổ tay gầy hơn, bờ vai cũng không còn đầy đặn như trước.

Tiêu Tuần tin Giả Liễm không dám khắc nghiệt với vị phu tử mà thiên tử ký thác nơi hắn. Nghe hai hộ vệ Chu và Vương báo lại, nông trang ở Lĩnh Nam trù phú lúa gạo, trái cây, lại còn có cả trại nuôi gà và nuôi bò, đồ ăn thức uống đều rất tốt.

Chắc chắn Giả Liễm đã tiễn y đi bằng cả sự hậu hĩnh lẫn xa hoa.

Gầy gò như vậy, hẳn là vì quãng đường dài vất vả mà ra.

Bùi Chước, người ngay cả vài trăm bậc thang ở núi Hàm Điệp còn chẳng buồn leo, lại sẵn lòng vì muốn sớm gặp hắn mà ngàn dặm xa xôi, đổi xe thành thuyền, xuất phát trước thời hạn, không chờ đến kỳ ba năm.

Y nhất định đã cân nhắc rất lâu, do dự giữa việc Tiểu Phục Phục có thể chịu nổi cuộc hành trình dài hay không và nỗi mong ngóng của thiên tử liệu có quá đỗi khắc khoải.

Phục Phục còn nhỏ như vậy, mới một tuổi đã theo cha lên đường.

Trong lòng Bùi Chước, hắn quan trọng đến vậy sao?

Tấm chân tình này, làm sao không sâu sắc cho được?

Sâu đến mức hắn trở nên tham lam, muốn chiếm hữu Bùi Chước nhiều hơn, muốn giấu y đi, không để y dạy học, không để y xót thương kẻ hành khất, không cần làm bất cứ điều gì. Chỉ cần làm hoàng hậu của hắn, thoải mái nằm hưởng thụ là đủ.

Mà học trò ở công lập học đường Ngọc Kinh, vì chờ Bùi phu tử trở về, đợi đến mức mắt cũng hóa xanh rồi.

Tiêu Tuần trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm mà nghĩ: Trẫm chia y cho bọn họ? Đừng hòng mơ tưởng.

"Ba ba..." Tiểu Phục Phục ngủ no nê, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên gối, đôi mắt vẫn chưa mở hẳn, theo thói quen cất tiếng gọi.

Dù sao thì ba ba của bé không bao giờ trả lời, cứ gọi vậy thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!