Chương 45: (Vô Đề)

Bùi Chước khẽ thả lỏng ngón tay, tấm chăn rơi xuống, che kín mặt.

Ngủ tiếp thôi.

Ngủ cái mông gì chứ.

Con trai còn đang nằm trong tay người ta, giả chết cũng không được. Cậu mà dám ngủ, Tiêu Tuần chắc chắn sẽ đứng ngay trước giường dò hỏi nhãi con kia.

Nhãi con này mà nói hươu nói vượn gì, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Bùi Chước chột dạ, cố gắng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, chợt nảy ra ý: "Thật xin lỗi bệ hạ, bệ hạ còn nhớ không, ta bị bệnh nhuyễn cốt, không quá ba năm nữa sẽ—"

Bùi Phục Phục ngắt lời: "Baba, ba bị liệt rồi sao?"

Bùi Chước: "???" Đứa con hiếu thảo này phối hợp ăn ý đến vậy sao?

4523 đưa ra lời tóm tắt tình huống trước đó: "Lúc nãy Tiêu Tuần hỏi Phục Phục cha con ở đâu, Phục Phục đáp cha đang ở trên giường. Tiêu Tuần hỏi có phải cha bị liệt không, Phục Phục không hiểu, liền qua loa đáp là phải."

Bùi Chước cảm thấy nghẹn lời, thầm mắng 4523: Giỏi lắm! Lúc hai người gặp nhau thì không chịu thông báo, chỉ chờ đến sau mới giễu cợt! Thích xem náo nhiệt đến vậy sao? Nếu sớm biết trước chỉ nửa khắc thôi, ít ra ta cũng kịp chỉnh đốn, tắm rửa, thay bộ y phục đắt nhất, đâu đến nỗi bị tóm khi còn chưa tỉnh ngủ như này!

4523 không lên tiếng, ai mà không mong chờ ngày này cơ chứ? Chính là 4523! Cuối cùng, tiểu chủ nhân cũng sắp biến thành tiểu thái tử rồi!

Bùi Chước dùng hai tay chống đỡ, cố gắng ngồi dậy, trông yếu ớt như không thể tự lo liệu: "Đúng vậy, baba không thể rời giường nữa rồi."

Vậy thì cũng hợp lý thôi. Không phải là cậu đi chậm, ba ngày thì đánh cá, hai ngày phơi nắng, cũng không phải cậu tự hành hạ mình ngày càng gầy yếu, mà là vì bị liệt, sức lực không đủ.

Bùi Chước chủ quan nói, mình không có gì sai.

Bùi Phục Phục quay sang bàn bạc với thúc thúc: "Thúc thúc, có thể mang cơm lên giường ăn được không?"

Tiêu Tuần ôm tiểu tử, từng bước từng bước đi đến gần, cuối cùng dừng lại bên giường, đáp: "Được."

Bùi Chước mím môi, nhìn Tiêu Tuần từng bước tiến lại gần. Y phục của Tiêu Tuần màu nguyệt bạch, thêu hoa mây bằng chỉ kim tuyến, trước ngực là hình rồng thêu, tay áo màu xanh đậm, gần như xanh lam, thanh thoát quý phái, di chuyển càng thêm nổi bật.

Còn tiểu tử trong tay lại mặc bộ quần áo xám xịt, không có họa tiết, vì mấy ngày nay trời mưa, quần áo chưa kịp phơi khô, Bùi Chước không thay áo cho nó, đứa trẻ lại thích nghịch ngợm, tay áo đã lấm bẩn một vòng.

Tiêu Tuần ôm Bùi Phục Phục, giống như một con công xanh đẹp mắt ôm theo một con chim sẻ mũm mĩm.

May mà nó vẫn còn mũm mĩm.

Thỉnh thoảng, Bùi Chước lại tưởng tượng không biết khi nhãi con này đứng cạnh quyển vương, sẽ ra sao.

Sớm biết thế này, cậu đâu thể ngủ yên, dù phải ra bến tàu vác gạch, cũng phải mua cho nhãi con chiếc áo khoác xinh xắn.

Bùi Chước bỗng thấy mặt nóng bừng, cậu vốn không quan tâm đến vật ngoài thân, nhưng vào khoảnh khắc này, thật sự mong muốn mình lập tức trở nên giàu có, có y phục hoa lệ, đeo dây chuyền vàng lớn trên cổ, đội lên đầu mũ ngọc.

Thật là, luận văn tốt nghiệp còn chưa kịp in bìa đã phải nộp thẩm duyệt rồi.

Tiêu Tuần đặt tiểu tử xuống giường, Bùi Phục Phục liền vèo một cái, leo lên đùi baba mình.

Tiêu Tuần: "Không động được à?"

Bùi Chước ôm nhãi con, gật đầu thật mạnh: "Ừm."

Tiêu Tuần hình như muốn vén chăn lên để nắn đôi chân của cậu, nhưng cuối cùng kiềm chế được, nói: "Có ảnh hưởng đến tuổi thọ không?"

Đây là câu hỏi gì vậy, Bùi Chước cảm thấy bối rối: "Không ảnh hưởng."

Tiêu Tuần: "Tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!