Chương 42: (Vô Đề)

Bùi Chước mất nửa tháng mới rời khỏi Lĩnh Nam, đến được Kiềm Quế.

Thỉnh thoảng đi trên những con đường núi, hai con ngựa kéo xe ngựa lớn không thể lên dốc cao, Bùi Phục Phục lại ngủ thiếp đi, Bùi Chước chỉ có thể ôm con đi bộ, mệt mỏi gấp nhiều lần so với lần lên núi Hàm Điệp trước đây.

Lần trước leo núi là Tiêu Tuần cõng cậu, còn lần này là tự mình ôm con, không thể so sánh được.

Bùi Chước xoay mặt Bùi Phục Phục vào trong, ôm con hơi lỏng thì sợ gió thổi, ôm chặt thì lo con bị ngột, thay đổi tư thế liên tục.

Khi Bùi Phục Phục mới hai tháng tuổi, Bùi Chước còn từng ôm con đi dạy, sức mạnh cánh tay cũng dần được rèn luyện lên.

Bất kể Bùi Chước xoay trở thế nào, giấc ngủ của bé vẫn vô cùng tuyệt vời, ngủ sâu và duy trì "năng lượng" suốt thời gian dài.

Các thị vệ cũng bận tối mặt, một người phải dắt theo hai đứa trẻ nhặt được, một người lo điều khiển xe ngựa, còn hai người còn lại thì vác những vật nặng trên xe.

Qua khỏi dãy Nam Lĩnh, luồng không khí lạnh từ phương Bắc thổi tới, gặp phải đợt rét nàng Bân bất chợt, nhiệt độ giảm mạnh, cộng thêm mưa phùn lất phất, đường đi giống như đang chịu cực hình.

Lo ngại ba đứa trẻ dễ bị cảm lạnh, Bùi Chước quyết định tạm dừng tại chỗ, chờ trời quang mây tạnh mới tiếp tục hành trình.

Bùi Chước tìm được một quán trọ gần bến tàu ở thị trấn lớn, thuê phòng nghỉ ngơi, rồi hỏi thăm tiểu nhị về chuyện đi đường thủy.

Giờ đây, cứ nhìn thấy xe ngựa là Bùi Chước lại muốn nôn. Ban đầu, cậu và Giả Liễm đã lên kế hoạch đi theo quan đạo, bởi quan phủ trấn áp mạnh mẽ bọn thổ phỉ ở khu vực này, khiến đường đi an toàn hơn.

Nhưng hiện tại, phương án kết hợp đường thủy và đường bộ lại phù hợp hơn với một cá mặn như cậu.

Hàng trăm năm trước, giữa sông Ly và sông Tương đã được xây dựng một con kênh đào nhân tạo mang tên Linh Cừ, nối liền hai hệ thống sông lớn.

Bản đồ Đại Tuyên, cậu đã từng xem không biết bao nhiêu lần trong Ngự Thư Phòng, đối với mạch nước của Đại Tuyên, nắm rõ trong lòng bàn tay.

Từ Quế Châu, thuê một con thuyền, lần lượt đi qua Linh Cừ, sông Tương, hồ Động Đình, cuối cùng nhập vào Trường Giang đến Dương Châu, rồi theo kênh đào hướng Bắc đến Ngọc Kinh.

Bùi Chước hỏi: "Bao thuyền đến hồ Động Đình hết bao nhiêu?"

Tiểu nhị ước lượng: "Thuyền khách nhỏ bình thường, khoảng mười lượng bạc. Nhưng khách quan mang theo ba đứa trẻ, chi bằng đi thuyền buôn lớn hơn, vừa đông người lại tránh được bọn cướp. Nếu không thuê trọn, giá cũng tương đương thôi."

Bùi Chước nghe thấy có lý, đông người an toàn hơn. Liền bảo hộ vệ đi tìm hiểu những thuyền buôn tốt có tiếng, ưu tiên loại thoải mái một chút.

Nếu là lúc rời Ngọc Kinh, mua hẳn một chiếc thuyền lớn xa hoa cũng không thành vấn đề với Bùi Chước.

Đi đường thủy không ngại mưa dầm gió rét, nhưng điều Bùi Chước lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra—hai đứa trẻ nhặt được vì suy dinh dưỡng và sức đề kháng yếu, đã nhiễm phong hàn. Bùi Chước lập tức mời đại phu chữa trị cho chúng, đồng thời lo sợ Bùi Phục Phục bị lây, nên không cho bé lại gần.

Trên đường, Bùi Chước cải trang và đổi tên, đeo một khuôn mặt bình thường, để gia đinh giới thiệu mình họ Trương. Thế là tiện thể đặt tên cho hai đứa trẻ theo họ mới, một đứa là Trương Phong, đứa kia là Trương Vân.

Bùi Chước tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng phần ăn uống của bọn trẻ thì không thể tiết kiệm. Cùng lắm thì bớt mua y phục, mang mấy bộ đồ tốt của mình đi cầm lấy tiền, đổi thành vải thô và đay. Số tiền dư ra cũng đủ để mua cho Trương Phong và Trương Vân hai bộ y phục dày.

Cơn bệnh này kéo dài đến nửa tháng, hai đứa trẻ mới dứt hẳn cơn ho.

Bốn hộ vệ rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn chạy ra bến tàu kiếm việc khuân vác.

Bùi Chước thấy vô cùng hổ thẹn. Ban đầu, các hộ vệ còn khuyên đừng tiêu tiền bừa bãi: "Phu tử, đây là lần đầu đi xa, dễ mủi lòng. Chúng ta thì quen rồi, tim đã chai sạn cả. Dù có thấy đám trẻ ăn xin chết đói trước mặt, cũng không chia sẻ chút lương thực nào, tránh rước thêm phiền toái."

Ra ngoài bôn ba, ít xen vào chuyện người khác—đó là kinh nghiệm xương máu khi đi khắp nơi.

Bùi Chước rất đồng tình, nhưng đồng thời, cũng nghĩ: Thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu Tuần, bách tính là con dân của Tiêu Tuần. Cậu tiêu tiền của Tiêu Tuần, cũng là gián tiếp lấy từ dân. Nay dùng số tiền ấy giúp đỡ dân, không phải là việc nên làm hay sao?

Mấy hộ vệ từng mạnh miệng tuyên bố rằng "tim cứng như đá" giờ lại ra bến tàu làm việc, mỗi người mua một xiên kẹo hồ lô mang về dỗ dành lũ trẻ.

Bốn người, ba đứa trẻ, còn dư một xiên—họ đưa cho Bùi phu tử.

Bùi Chước định trả tiền: "Các ngươi đi làm không khác gì nhận việc riêng, tiền công cứ giữ lấy mà dùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!