Chương 39: (Vô Đề)

Bùi Chước nằm nghỉ được một lúc, thì Trương tỷ dẫn theo một phụ nữ mới sinh xong vào. Cậu vội vàng bế đứa trẻ lên, đưa cho họ: "Phiền các tỷ giúp ta cho nó bú, mỗi tháng hai lượng bạc, gà vịt ăn thoải mái."

"Ha, hai lượng?! Nhiều vậy... Vậy con ta có thể uống không?" Người phụ nữ lưỡng lự, thậm chí những bà vú nhà đại gia cũng không được trả nhiều như vậy.

Bùi Chước cười nhẹ: "Tất nhiên là được, quan trọng là cho con ăn no trước, phần còn lại thì cho nó uống một chút là được."

Người phụ nữ bế đứa bé đi vào trong.

Trương tử biết Bùi Chước rộng rãi tiền bạc, nhưng không ngờ lại đối xử tốt với đứa trẻ nhặt được như vậy: "Phu tử hôm nay sắc mặt không được tốt, để ta chăm sóc đứa trẻ này. Ta đã sinh ba đứa rồi, bảo đảm nuôi nó tốt lắm, phu tử cứ yên tâm dưỡng bệnh đi."

Bùi Chước nghẹn lời, không biết làm sao trước những lời đầy sự an ủi của Trương tỷ. Nếu cậu là con cá chép trong sông, Trương tử chắc chắn sẽ câu được, rồi đem về nhà phơi dưới mái hiên, trở thành cá khô muối.

"Không cần." Bùi Chước từ chối một cách tàn nhẫn: "Ta  không có ý định thành hôn, đứa trẻ này ta sẽ nuôi như con ruột, tự mình chăm sóc."

Trương tỷ lo lắng: "Còn trẻ mà sao lại không muốn thành hôn? Nói gì vậy, với dung mạo của phu tử, nếu là nử tử, có thể gả cho hoàng đế rồi, thôi thì thôi, không lấy hoàng đế, trong thoại bản thì hoàng đế còn không bằng trạng nguyên, làm phò mã cũng được."

Bùi Chước hơi bênh vực Hoàng đế: "Điện hạ hiện tại mới hai mươi tuổi, dung mạo xuất chúng, mắt sáng, mày rậm, đẹp hơn tất cả quan lại."

Trương tỷ: "Đúng vậy, hoàng đế xứng đáng với người như vậy. À, phu tử từ kinh thành đến đây, chắc chắn đã thấy hoàng đế rồi?"

Bùi Chước: "Ừm."

Trương tỷ tiếp tục: "Vậy sao lại đến nơi này? Hoàng đế chắc chắn là người không tỉnh táo, ép phu tử không thể ở lại kinh thành."

Bùi Chước im lặng.

Không lâu sau, đứa trẻ được cho ăn no bụng, được đưa trở lại bên cạnh Bùi Chước. Trương tỷ vẫn lải nhải định giết một con gà và một con vịt để bồi bổ cho Bùi Chước, vì nhìn thấy cậu thực sự quá yếu ớt. Trương tỷ, người rất thích nấu canh, còn muốn thử làm món gà quay cho cậu.

Bùi Chước nằm xuống, nghiêng người nhìn đứa trẻ đã ăn no, lòng đầy dịu dàng.

"Con là tiểu cá mặn hay tiểu quyển vương?" Bùi Chước chống đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ.

Sau một lúc đối diện, cậu tự nhủ trong lòng: "Hỏng rồi, con nhà người ta ăn no rồi thì ngủ, nhưng nhãi con này ăn no rồi lại tỉnh, vừa nạp đầy năng lượng là bắt đầu khám phá thế giới, có tiềm năng rất lớn trở thành tiểu quyển vương."

"Đừng cuộn vào ta." Bùi Chước nghiêm túc dặn dò.

Bùi Chước vừa định không để ý nữa, ngủ một buổi chiều cho khỏe, vừa kéo chăn lên tận cằm, đột nhiên nhớ đến một chuyện nghiêm trọng — mình có thói quen ngủ không tốt, đối với đứa trẻ nhỏ bé như vậy, ban đêm có khi bị đá xuống giường mấy lần.

Cậu khi ngủ với Tiêu Tuần, hừ, đó là vì Tiêu Tuần sức mạnh lớn, nên mới ngoan ngoãn chịu nằm yên.

Bùi Chước mím môi, thầm nghĩ, cái này cậu căn bản không dám ngủ rồi.

4523 nói: "Ta đã bật chế độ bảo vệ an toàn 24/7 cho tiểu thái tử, nếu cậu đè lên tiểu thái tử, ta sẽ nhắc nhở cậu."

Bùi Chước ánh mắt sáng lên, suýt nữa quên mất hệ thống không cần ngủ.

4523 kiên quyết nói: "Xin ký chủ yên tâm!" Nó hồi phục trí nhớ từ lần rơi xuống nước của Bùi Chước, cũng đã thu hồi ký ức khi là 4513, ô ô ô lần trước không kịp, lần này tiểu thái tử là nó nhìn thấy sinh ra, ai cũng không được làm hại!

Bùi Chước nghi ngờ: "Nếu tao đè lên nó, mày sẽ không dựt điện tao chứ?"

4523 mạnh mẽ thanh minh: "Tuyệt đối không!"

"Vậy thì tao yên tâm ngủ rồi."

Bùi Chước giấc ngủ này bị Giả Liễm đánh thức.

Hai hàng lông mày của Giả Liễm nhíu chặt, còn sâu hơn cả ngày bắp ngô ở ruộng thí nghiệm bị lũ khỉ trộm mất.

"A đệ, có muốn báo mộng cho Hoàng thượng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!