Chương 37: (Vô Đề)

Bùi Chước có quá nhiều điều muốn nói, thao thao bất tuyệt đọc, đến mức đã nói tới câu "Mong bệ hạ bảo trọng long thể." Giả đại nhân mới vừa nhấc bút, viết được mỗi dòng "Thân gửi Bệ hạ."

Giả Liễm, người thường xuyên làm việc đồng áng, giọng nói thô ráp, ngón tay cũng chai sạn, cất tiếng hỏi: "Bùi công tử, có thể nói lại một lần nữa không?"

Những quan tâm mà Bùi Chước giấu trong từng câu chữ lập tức tan biến hơn phân nửa. Cậu không muốn phải nhớ lại để nói thêm lần nữa.

Lúc này, cậu tỉnh táo nhận ra, với cách viết vừa rồi, Tiêu Tuân chỉ cần đọc hai dòng là sẽ nhận ra cậu đã nhờ Giả đại nhân chấp bút. Một số lời lẽ trong đó còn mang tính bất kính, chỉ có cậu mới dám nói ra.

Bùi Chước ngượng ngùng ngồi sang một bên, nói với Giả đại nhân: "Ngài tự viết hết đi vậy."

"Chỉ cần nhớ thế này: Ngày 25 tháng 9, đại nhân đột nhiên mơ thấy ta. Trong mơ, ta nói mình phải đi học tiến sĩ ba năm, nhờ ngài chăm sóc tốt cây đậu. Ba năm sau ta sẽ quay lại kiểm tra. Ngài hỏi ta học tiến sĩ là gì, ta đáp lại bằng câu thơ vừa rồi. Lúc đó, đậu trồng ở Ngọc Kinh đã đến mùa thu hoạch. Vì giấc mơ này, nghĩ đến việc đậu sắp được thu hoạch, ngài bèn viết thư cho bệ hạ, khuyên bệ hạ gửi giống đậu tới Lĩnh Nam."

Lần này, là một bài tập làm văn có đề bài rõ ràng.

Giả đại nhân thấy mình đúng là một kẻ mù chữ, liền hỏi: "Vậy, học tiến sĩ nghĩa là gì?"

Bùi Chước đáp: "Đây là ám hiệu giữa ta và bệ hạ, ý là thoát khỏi chốn quan trường. Ta không tiện viết thư trực tiếp cho bệ hạ, nhưng khi bệ hạ nhìn thấy cụm từ này, bệ hạ sẽ hiểu vào ngày 25 tháng 9, ta đã bình an đến thử nghiệm ruộng rồi."

Giả Liễm, vừa nghe vừa cảm thấy tóc mình bạc thêm. Ông từng nghe đồng liêu kể rằng những tin tức từ cơ quan tình báo của bệ hạ luôn được mã hóa, không ai ngoài bệ hạ hiểu được.

Hôm nay, ông đã tận mắt chứng kiến. Đành thành thật làm theo lời Bùi Chước, viết lại từng chữ.

Bùi Chước ngồi bên cạnh, nhìn mà lòng ngứa ngáy không yên, sốt ruột trước trình độ viết lách của Giả Liễm, hận không thể đích thân chỉ bảo vài câu.

Thế nhưng không được. Nếu cậu nhúng tay vào, bức thư này sẽ mất đi phong cách của một "đại lão thô kệch" như Giả Liễm.

Sau khi viết xong, đóng dấu bằng sáp niêm phong, cả Giả Liễm lẫn Bùi Chước đều thở phào nhẹ nhõm.

Không cần Bùi Chước nhắc nhở, Giả Liễm cũng tự nghĩ rằng bệ hạ chắc chắn rất quan tâm đến sự an nguy của Bùi công tử, liền giao bức thư cho thị vệ, dặn dò gửi khẩn cấp về kinh thành.

Bùi Chước hỏi: "Giả đại nhân, từ Ngọc Kinh đến đây, ngài đã đi mất bao lâu?"

Giả Liễm đáp: "Một tháng."

Bùi Chước xoa xoa đầu ngón tay, thầm nghĩ một tháng vẫn còn chấp nhận được.

Giả Liễm nói tiếp: "Để kịp cho vụ gieo trồng thứ hai ở miền Nam, ta đã thúc ngựa ngày đêm. Khi qua địa phận Tương Nam, ta bỏ ngựa, đi bộ băng rừng vượt núi, vì vậy thời gian có nhanh hơn một chút. Nếu phải đi vòng qua những dãy núi lớn, ít nhất sẽ mất thêm nửa tháng nữa."

Bùi Chước nhíu mày: "Thúc ngựa ngày đêm?"

Bùi Chước thở dài thầm nghĩ. Cậu không biết cưỡi ngựa, mà lúc trở về còn phải bế theo nhãi con, không thể nào cưỡi ngựa được. Phải thuê một xe ngựa, thời gian di chuyển sẽ tăng gấp đôi, mất đến hai tháng. Nếu đi đường thủy sẽ nhanh hơn. Giữa Ngọc Kinh và Dương Châu có một đoạn kênh đào nhân tạo, đường đi thẳng tắp, cậu có thể đi đến Dương Châu trước.

Vùng Giang Nam phồn thịnh, đi qua nơi đông người là an toàn nhất, nếu không, khả năng gặp phải sơn tặc tăng cao đáng kể.

Giả Liễm nghe xong, tò mò hỏi: "Bùi công tử định khi nào khởi hành?"

Khi Giả Liễm rời kinh, Bùi Chước vẫn còn đang dạy học. Ông mới đến đây được nửa tháng thì Bùi Chước đã xuất hiện.

Bùi Chước nói: "Ta rời kinh một tháng trước, đi bằng đường thủy. Hiện tại, ta và đại nhân cùng nhau phụng mệnh bệ hạ khai khẩn thử nghiệm ruộng. Nơi này không phải Ngọc Kinh, không câu nệ lễ nghi phiền phức. Đại nhân có ngại nếu ta đổi tên thành Giả Danh, tự xưng là đường đệ của ngài không?"

Giả Liễm hào sảng đáp: "Vậy ta gọi công tử là A Đệ, cứ nói là người thân từ xa đến nương nhờ."

"Đa tạ." Bùi Chước lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: "Trước khi ta đến đây, bệ hạ nhiều lần căn dặn rằng dân dĩ thực vi thiên. A huynh vì dân mà lo lương thực, công đức to lớn, ngàn năm lưu danh. Bệ hạ dặn không được để thiếu thốn gì, từ nhà cửa, nơi ở, đến bảo vệ an ninh, tất cả phải theo tiêu chuẩn đồn điền ở Ngọc Kinh."

Giả Liễm định khéo léo từ chối, nhưng bất chợt ngộ ra. Bệ hạ tuy thực sự quan tâm đến nông nghiệp, nhưng rõ ràng cũng đang gián tiếp chỉ đạo ông phải đảm bảo cho Bùi Chước một cuộc sống đủ đầy, không để thiếu thốn bất cứ điều gì.

Ông dứt khoát nhận lấy ngân phiếu, trong lòng đã có kế hoạch. Phải xây dựng một khu nhà thật khang trang, dành riêng cho Bùi Chước một ngôi nhà độc lập với sân vườn riêng, và thuê thêm gia đinh trông coi mọi việc.

Nhìn gương mặt tròn trịa, trắng trẻo như ngọc sáng của Bùi Chước, Giả Liễm không khỏi lo lắng. Bùi công tử được bệ hạ nuôi dưỡng cẩn thận thế này, giờ gửi đến chốn nghèo nàn hẻo lánh để lánh nạn. Lỡ đâu khi quay về, lại biến thành một người gầy gò tiều tụy thì biết ăn nói thế nào với bệ hạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!