Chương 36: (Vô Đề)

Cảm giác ngạt thở ập đến lúc rơi xuống nước, trong đầu Bùi Chước chợt hiện lên một ký ức mơ hồ.

Hóa ra cậu và 4523 đã từng gặp nhau.

Chính xác hơn, là Bùi Tiên Giác và 4513 đã từng gặp nhau.

Hai mươi năm trước, 4513 đến Đại Tuyên, chọn Bùi Tiên Giác làm ký chủ. Theo phân tích dữ liệu , Bùi Tiên Giác là con trai của Thái phó, thông minh lanh lợi, tương lai sẽ trở thành bạn học của Thái tử, tình cảm như anh em ruột thịt, sống chết có nhau. Y dự kiến làm mưu sĩ cho Thái tử, mượn sức mạnh của Đông cung để thúc đẩy tiến bộ khoa học kỹ thuật.

Nhưng khi vừa đến đây, 4513 phát hiện ký chủ đã qua đời.

Linh hồn nhỏ bé của Bùi Tiên Giác và 4513 mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

4513 nói: "Ngươi chuyển sinh đi, ta đảm bảo đời sau của ngươi sẽ rất tốt."

4513 bị mất gần hết năng lượng, nhiệm vụ thất bại, khóc lóc thảm thiết rồi quay về nhà máy tái tạo, xóa sạch dữ liệu và tái khởi động, trở thành 4523.

Hai mươi năm sau, 4523 quay lại làm nhiệm vụ. Theo lý thuyết, nó nên chọn một ký chủ là trẻ nhỏ, nhưng tình cờ gặp phải Bùi Chước xuyên không, hệ thống phát hiện tần số tương thích và không thể kiểm soát, liền tự động liên kết.

Hóa ra kiếp trước của Bùi Chước chính là Bùi Tiên Giác.

Bùi Chước nhớ lại cảm giác lạnh buốt của sông băng, nhớ đến sự yêu thương hết mực của phụ thân, cùng hình ảnh về mẫu thân trong ký ức... Dù Dương Mi sau này thế nào đi nữa, thì trong khoảnh khắc Bùi Chước cam tâm tình nguyện bảo vệ nương mình, họ vẫn là một gia đình ba người mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Mắt Bùi Chước đỏ hoe, cậu đã sai ở một điều: Hóa ra Thái phó không hề đối xử với con trai mình như học trò yêu cầu khắt khe.

Khác với Bùi Thanh Hứa thời hiện đại luôn tận tụy giảng dạy, Bùi Thanh Hứa của Đại Tuyên từng để tang cha mẹ ba năm. Trong suốt ba năm đó, ông không giữ bất kỳ chức vụ nào và cũng không có cơ hội để "bồi dưỡng" đứa con thần đồng của mình

Tiểu Bùi Tiên Giác khi ấy lại là một tiểu cá mặn, sống thoải mái tự tại, thích ngủ nướng trong thư phòng, bên ngoài cửa sổ nắng vàng trải dài đến tận trưa.

Bùi Chước khẽ lau khóe mắt, lòng tràn ngập hối hận. Lần này lại rơi xuống nước mất tích, chắc chắn Thái phó sẽ chịu cú sốc nặng nề. Đợi đến khi trở về Ngọc Kinh, hắn nhất định sẽ dập đầu tạ tội trước mặt Thái phó, rồi gọi một tiếng "cha" để an ủi người.

Còn Tiêu Tuần... Họ đã hẹn nhau ăn tối, rõ ràng mình đã chọn xong món: một đĩa rau xào và một phần thịt kho tàu với cải muối. Tiêu Tuần lại không hài lòng, thêm tay viết thêm vài món nữa, thành bốn món mặn một món canh.

Bụng đột nhiên réo lên một tiếng.

Bùi Chước vội vàng đưa tay ôm lấy bụng, đảo mắt nhìn quanh. Nơi này hoang vắng không một bóng người, chỉ có cỏ cây dại mọc đầy, không thấy dấu hiệu nào của sự sống hay thức ăn.

Bùi Chước lúc này mới chậm rãi nhận ra... Năm tháng đầu tiên của nhãi con đều nhờ Tiêu Tuần – quyển vương gánh vác, còn cậu thì chỉ tận hưởng cuộc sống áo đến thì mặc, cơm đến thì ăn. Không chỉ vậy, còn từng phàn nàn rằng quần áo quá lộng lẫy, món ăn lại quá phong phú.

Bùi Chước nuốt khan một cái... Rời khỏi Tiêu Tuần, bỗng nhận ra bản thân đến ăn một bữa tử tế cũng khó khăn.

Nhìn chằm chằm vào túi tiền trong tay, Bùi Chước lại cúi đầu ngó xuống đống trang sức vàng bạc lấp lánh trên người mình, nổi bật đến mức giống như muốn hét lên rằng "Đến cướp ta đi!".

Không nói hai lời, Bùi Chước nhanh chóng tháo toàn bộ châu báu, vòng bạc trên thắt lưng, cẩn thận nhét hết vào túi tiền, như thể đang cất giấu tài sản quý báu nhất của mình.

Chạm đến phần phồng to trong túi tiền, Bùi Chước lập tức căng thẳng. Ngón tay cẩn thận thọc vào, ánh mắt bỗng sáng bừng khi lấy ra được một xấp ngân phiếu.

Ngân phiếu khô ráo, không bị nước làm ướt!

Hệ thống 4523 quả thật đã làm được một việc ra hồn!

May mắn thay, gần đây vì thường xuyên phải ra ngoài kiểm tra nguồn nước có dịch bệnh, cậu đã hình thành thói quen mang theo tiền bên người. Nếu vẫn còn quanh quẩn dạy học trong thư viện như trước, chắc chắn trên người không có lấy một xu!

Việc cấp bách lúc này là tìm một trạm dịch, gửi thư về kinh thành báo bình an.

Ngọc Kinh cách nơi này non cao nước rộng, thân thể ngày càng nặng nề, mù quáng lên đường không khác gì tự chuốc khổ. Đi qua những nơi khác còn có nguy cơ bị xem là bệnh nhân mắc trùng hút máu mà bị đuổi đi. Cổ đại, người ta đặc biệt sợ hãi dịch bệnh.

4523 nói không sai, phía Nam thực sự phù hợp hơn để sinh con. Cậu cần ở lại đây đến khi điều kiện cho phép mang nhãi con trở về kinh thành.

Bùi Chước giống như một học sinh yếu môn toán, ngón tay đếm đếm tính toán thời gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!