Chương 33: (Vô Đề)

Tiểu ông tử của Binh Bộ Thị Lang tên gọi là Liễu Viên, xuất thân thiếp thất, trong gia đình vốn không có mấy tiếng tăm. Tuy vậy, dáng vẻ lại thanh tú, tính tình mềm mỏng, nên thường được các công tử khác dẫn theo tham gia những hoạt động giao lưu.

Khi Khương thái y muốn ấn thử vào bụng của Liễu Viên để kiểm tra, vẻ mặt đối phương liền hiện rõ sự bài xích và hoảng hốt, đẩy tay thái y ra: "Ta... ta không có bệnh, ta đã đi gặp đại phu rồi."

Khương thái y thấy hai má y hóp lại, tứ chi yếu ớt, duy chỉ có phần bụng là không bình thường. Cảm giác nhìn qua không giống bụng phồng tự nhiên, mà như bị quấn bởi một lớp vải dày.

"Bụng bị thương ư? Ai lại dám cẩu thả băng bó như vậy?"

Liễu Viên hoảng hốt ôm chặt lấy bụng mình, lắp bắp: "Không có, không có bị thương, ngươi đừng đoán bậy."

Khương thái y ngạc nhiên: "Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta còn vu khống ngươi mang thai sao?"

Trán Liễu Viên lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh, vẻ mặt như vừa bị chạm đến chỗ đau, đôi mắt đỏ hoe, như sắp bật khóc: "Mẫu thân ta bảo ta phải về rồi..."

Sự việc kỳ lạ tất có uẩn khúc, Khương thái nhanh tay tóm lấy y, lạnh lùng nói: "Ngươi làm như ta đang bắt nạt ngươi vậy. Bệ hạ đang ở đây, ngài có thể làm chủ cho ngươi."

Bệ hạ chúng ta nổi danh là minh quân, khắp nơi không biết bao nhiêu người đang trên đường tiến kinh kêu oan.

Ngày trước có oan tình mà không nơi bày tỏ, nhưng kể từ khi xảy ra vụ việc có người gõ trống kêu oan trước cổng Đức Dương, khiến Thánh thượng hạ chỉ để Ứng Bạch Thành đích thân điều tra và lật lại án, Ngọc Kinh đã trở thành niềm hy vọng trong lòng biết bao người.

Liễu Viên lúc này mới nhìn thấy vị quân vương ẩn mình trong bóng tối, bàng hoàng kinh sợ, bất tỉnh ngay tại chỗ.

Bùi Chước: "..." Nếu không phải đàn ông không thể mang thai, cậu thực sự nghi ngờ Liễu Viên giống như tiểu thuyết nam chủ tiểu bạch hoa, ôm con chạy trốn, nay gặp lại cha đứa trẻ.

Nếu đổi lại là mình, tuyệt đối sẽ không chột dạ như vậy, mang thai đâu phải tội lỗi gì ghê gớm như chứa chấp tội phạm.

Thế nhưng Liễu Viên lại trông y hệt như đang giấu giếm tội phạm, vừa nhìn thấy Hoàng đế đã sợ đến mức ngất xỉu.

Bùi Chước nói: "Sao y vừa thấy điện hạ lại như gặp bạo quân vậy? Danh tiếng của bệ hạ tệ đến vậy sao?"

Tiêu Tuần đáp: "Ngươi từng gặp bạo quân à?"

Bùi Chước: "Đương nhiên là chưa."

Tiêu Tuần: "Vậy cách so sánh của ngươi có hợp lý không?"

Bùi Chước: "Ta đâu có ví điện hạ như bạo quân, ta chỉ ví hành vi của Liễu Viên giống như gặp phải bạo quân thôi... Khương Lộc, đưa y vào trong phòng, đánh thức rồi hỏi cho rõ đi."

Bên ngoài tai vách mạch rừng, có lẽ Liễu Viên chỉ là có nỗi khổ khó nói, sợ bị phơi bày trước mặt mọi người nên mới hoảng sợ ngất đi.

Tiêu Phi vừa thoát khỏi sự kìm kẹp của mẫu phi, khó khăn lắm mới tìm được một việc có vẻ giống chính sự giết thời gian. Hắn lập tức bày ra dáng vẻ tra án, trước tiên cho mọi người lui ra, sau đó sắp xếp một gian phòng nhỏ kín đáo, đưa Liễu Viên vào trong.

Hoàng huynh của hắn nhân từ khoan dung, gần đây còn đề xướng bãi bỏ tư hình, cấm các đại gia tộc áp dụng hình phạt đối với hạ nhân, nếu có tội thì phải giao cho quan xét xử.

Hoàng đế như vậy, lại bị Liễu Viên làm cho sợ đến ngất xỉu, người này tuyệt đối là gián điệp!

Liễu Viên từ từ tỉnh lại, trước mắt không còn là người cũ, mà là Bùi Chước, người đang gây sóng gió ở kinh thành.

Bùi Chước nhẹ nhàng nói: "Chúng ta không có ý muốn xâm phạm vào chuyện riêng tư của ngươi, lúc đầu chỉ là lo lắng cho thân thể ngươi, sau này... nhưng phản ứng của ngươi khi thấy bệ hạ thật sự không bình thường."

Bùi Chước nhẹ nhàng đặt tay lên vai Liễu Viên, giọng nói vẫn dịu dàng: "Binh bộ thị lang một lòng vì hoàng đế phân ưu, ngươi là nhi tử của ôg ấy, lại là con cháu trọng thần trong triều. Ngươi không giống kẻ xấu, có phải gặp phải khổ sở gì không? Giờ đây chỉ có ta ở đây, nếu ngươi muốn nói, ta có thể giúp ngươi suy xét."

Liễu Viên nhìn quần áo của mình vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ hoàng đế đã khoan dung, không ép thái y kiểm tra điều bất ổn của hắn.

Hắn hiểu rằng không thể che giấu được nữa, lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Vì... vì ta mang thai..."

Bùi Chước ngạc nhiên, bàn tay đang đỡ hắn bỗng dừng lại. Không thể nào... ngươi cũng...

Liễu Viên nghẹn ngào nói: "Ta mang quái thai của Kim Tháp giáo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!