Một tháng trôi qua kể từ chuyến đi núi Hàm Điệp, tiểu Bùi thỉnh thoảng nhớ lại ngày hôm đó, khi dẫn cẩu Hoàng đế đi xem nhà.
Sau khi ngắm xong căn nhà thanh thoát, không một vết tì, còn phải tiếp tục xem qua các loại phòng trang trí tinh xảo. Từ cửa vào, cậu đã bắt đầu làm khó, chê bai lối vào quá hẹp, không xứng với khí phách cữu ngũ chí tôn. Sau khi kiểm tra kỹ càng ánh nắng phía đông, nhất định phải đợi xem thử ánh nắng phía tây gay gắt đến mức nào.
Căn nhà cách âm không tốt, lại gần thác nước, tiếng ồn rất lớn. Dù Bùi Chước đã chọn căn nhà có cảnh đẹp, nhưng sau đó lại nói không thể nghe được tiếng trò chuyện.
Cả ngày dài, mọi chi tiết của căn nhà đều bị soi xét tường tận, đến cả những bức tường trắng cũng để lại nhiều dấu tay. Tiểu Bùi, người làm môi giới, tức giận không thôi, vì khách xem nhà đã phá hoại tài sản, quả thật là hành động vô văn hóa.
Cậu khô cổ khát họng, mệt đến nỗi chân như muốn gãy lìa. Nhưng biết làm sao được, ai bảo đối phương là hoàng đế, còn cậu chỉ là một tiểu trung gian cô độc không chốn nương tựa.
Điều duy nhất khiến cậu an ủi chính là cẩu hoàng đế tinh ranh kia không phát hiện trong căn nhà này còn có một tiểu khách thuê. Hợp đồng thuê nhà vẫn còn mười tháng, mà luật lệ thì đã rõ: "Mua bán không phá bỏ thuê mướn." Khách hàng cẩu hoàng đế bị tiểu trung gian họ Bùi che giấu sự thật, quả thực đáng đời.
Cuối cùng, tiểu trung gian họ Bùi cũng khép đơn giao dịch. Tiêu Tuần tuyên bố mua lại tòa biệt phủ thác nước này, hơn nữa còn hợp cả núi Hàm Điệp lại biến nơi đây thành khu vườn tư gia của Bùi mỹ nhân.
Mỹ nhân tuyệt sắc lại tàn nhẫn từ chối, còn thẳng thừng tuyên bố không muốn tiếp đãi loại khách hàng dây dưa không dứt này thêm lần nào nữa, đóng cửa bế môn, không tiếp ai suốt cả tháng trời........
"Ưm..." Bùi Chước đưa tay che miệng, thấy Tiêu Tuần chắc chắn có vấn đề. Chỉ vì thích một món ăn mà cứ cách vài ngày lại bảo Lý Nhị mang đến cho cậu.
Món thịt trắng xốt tỏi đích thực rất ngon, nhưng tình trạng hiện giờ của cậu lại không cho phép. Chỉ cần nhìn thấy mỡ là đã muốn nôn.
Lý Nhị hoảng hốt, ồn ào đòi mời thái y.
Bùi Chước nâng tay, chống lên bàn, khẽ tựa trán, hàng mi cụp xuống che đi giọt lệ vì cơn buồn nôn trào ra: "Đừng làm quá. Ta chỉ là nóng bức nên ăn không nổi mà thôi."
"Khổ hạ, ta quen rồi, mỗi năm hè đến đều phải gầy đi một vòng như vậy."
Bùi Chước lại quay sang 4523 tính sổ: "Mày chỉ bảo vệ nhãi con, còn tao thì mặc kệ đúng không?"
4523 nhún nhường đáp: "Đây là phản ứng bình thường trong thai kỳ, ta cũng không có cách nào. Nếu cậu tức giận thì có thể tìm cha của nhãi con tính sổ đó."
Đừng tìm đến hắn, hắn chỉ là một hệ thống vô tội.
Tốt nhất là đi tìm Tiêu Tuần, như vậy tiểu chủ nhân tương lai có cơ hội trở thành thái tử nữa.
Bùi Chước chỉ vừa nghĩ đến liền thấy dạ dày cuộn lên lần nữa: "Vấn đề là nếu cứ thế này, ta sớm muộn cũng bị mời thái y đến xem mất."
4523 an ủi: "Ký chủ đại nhân yên tâm, ta sẽ giấu kỹ tiểu thái tử! Tuyệt đối không để thái y phát hiện! Chứng nghén cũng không kéo dài lâu đâu, cố gắng chịu đựng một chút nhé."
Bùi Chước nghĩ đến lần trước, chỉ vì muốn phạt nhãi con nhịn một bữa, Tiêu Tuần đã lập tức xuất hiện trong phòng. Ai là kẻ mật báo, không cần nói cũng rõ.
Bùi Chước nghiêm mặt nhìn Lý Nhị, dằn giọng: "Nếu ngươi chuyện gì cũng tỉ mỉ báo cáo với bệ hạ, thì đừng đi theo ta nữa. Ra ngoài tự mở lớp dạy bình dân học vụ đi."
Lý Nhị sợ tái mặt. Quả nhiên lần này Bùi công tử và bệ hạ bất hòa rất nặng, không những một tháng trời không gặp, mà còn coi hắn là tai mắt của bệ hạ, muốn lập tức cắt đứt.
"Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ nguyện ý đi theo công tử giảng dạy!"
Lý Nhị mang đến một chậu nước giếng mát và một chiếc khăn.
"Đa tạ." Bùi Chước vươn tay, nhẹ nhàng vắt khăn. Cổ tay trắng ngần lộ ra, trên đó buộc một sợi dây đỏ rực.
Trên sợi dây đỏ đeo tám món trang sức nhỏ bằng vàng, mỗi món chỉ to bằng hạt đậu nành, được chế tác tinh xảo với hình dáng như đài sen, bánh chẻo, hoa đào, dê nhỏ, tất cả đều theo cặp, sắp xếp đối xứng.
Bùi Chước cầm tinh con Dê.
Mỗi món trang sức vàng nhỏ đều được chế tác với dáng vẻ mập mạp đáng yêu, sợi dây đỏ còn được quấn thêm kim tuyến vàng óng. Không biết Tiêu Tuần đã buộc nó lên cổ tay cậu như thế nào, chỉ biết là dùng sức quá mạnh, biến nút buộc thành nút thắt chết, không thể tháo ra.
Dù sao thì đó cũng là "chiến lợi phẩm" từ lần đi xem nhà, Bùi Chước gỡ không được nên đành để nguyên.
So với sợi dây trên cổ tay, sợi dây ở cổ chân của còn hoa mỹ hơn, khiến người ta không khỏi nghi ngờ về thẩm mỹ của Tiêu Tuần. Ngoài những món trang sức bằng vàng, sợi dây đỏ này còn đính thêm ngọc bích, mã não và trân châu, ngẫu nhiên phối lại chẳng theo quy tắc nào, ngoài việc giá trị cao ngất thì không có ưu điểm gì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!