Bùi Chước rửa xong chân, nhìn đôi giày cảm thấy không thoải mái chút nào, cái này sao có thể mang vào mùa hè được?
Còn dép lê của cậu đâu?
Cậu rút chân sạch sẽ từ trong nước ra, rồi đi chân trần một đoạn đường.
Từ xưa đến nay, khi bậc vua chúa xuất hành, luôn phải cử người dọn dẹp đường, quét sạch bậc thềm, không để sót bất kỳ viên đá nhỏ hay lá rơi nào.
Một làn gió mát thổi qua, khiến rừng trúc hai bên vách núi xào xạc vang lên âm thanh êm tai. Thỉnh thoảng, những chiếc lá trúc dài đã úa vàng bị gió cuốn lên, bay lượn trong khe núi như những cánh diều.
Bùi Chước không khỏi mường tượng đến đôi giày leo núi của Tạ công, chợt cảm thấy tay mình trống không, bật thốt: "Ta quên mang theo giày rồi!"
Tiêu Tuần đáp: "Ta đã cầm."
Bùi Chước cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Tuần dùng lá chuối gói lại đôi giày vải của mình, kẹp trong tay.
Đường đường là bậc thiên tử, đương nhiên không thể xách giày cho thần tử, nên Tiêu Tuần dùng lá chuối bọc lại, giấu sau lưng. Tư thái ung dung tựa như đang cầm một quyển sách, thản nhiên vô cùng.
Vừa nãy thị vệ đứng khá xa, hẳn là không ai nhìn rõ bên trong gói là gì.
Nhiệt độ bất chợt dâng lên trên mặt Bùi Chước dần dần lắng xuống, may thay, bệ hạ quả nhiên vẫn giữ được quy củ.
"Đưa ta đi."
Tiêu Tuần nói: "Ngươi chẳng phải vừa chê phiền sao?"
Bùi Chước đáp: "Chỉ một đôi giày thôi, chưa đủ làm ta mệt."
Tiêu Tuần đưa lá chuối cho cậu, vừa buông tay, lớp lá lập tức bung ra, tựa như bánh ú do người mới học gói, vừa thả vào nồi đã tách rời rõ ràng từng phần.
Bùi Chước hai tay nhận lấy, cố gắng ép lại, nhưng loay hoay một hồi chỉ khiến lá chuối càng nát vụn, nhìn không khác gì ôm một đống rách nát trong tay.
Bùi Chước lần nữa khẳng định bản thân hoàn toàn không có thiên phú trong khéo tay.
Bùi Chước cúi người ngồi xuống một tảng đá, dứt khoát xỏ giày vào.
Trên đỉnh đầu, thiên tử dường như đang bật cười trước sự vụng về của cậu.
Bùi Chước đỏ bừng mặt, nhanh chóng xỏ xong giày, bước đi thoăn thoắt.
Tiếng thác nước ngày càng rõ ràng, gió núi thổi đến mang theo hơi nước mát lạnh tạt lên mặt. Chẳng mấy chốc, tóc mai của Bùi Chước đã ướt đẫm, trên áo cũng phủ một lớp hơi sương. Đi thêm vài bước, lớp vải mỏng trên cánh tay không chịu nổi sức nước, dán chặt vào da thịt.
Trước mắt hiện ra một thác nước khổng lồ, từ độ cao chót vót đổ xuống vực sâu với thế sấm sét. Bọt nước trắng xóa cuộn trào như tuyết, xen lẫn sắc xanh biếc khiến người ta không khỏi say mê.
Bùi Chước cảm thấy vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên thực sự có thể gột rửa tâm hồn. Đứng lặng ngắm nhìn thác nước, những phiền toái trong việc giảng dạy, tiến độ chậm chạp, cùng nỗi bất an vì mang thai, tất cả đều tạm thời tan biến khỏi tâm trí.
Ra ngoài đi dạo như này quả là không tệ, Tiêu Tuần chính là người duy nhất có thể kéo cậu rời khỏi những bộn bề thường nhật.
Áo của Tiêu Tuần cũng bị hơi nước làm ướt, hắn chỉ tay về phía một căn nhà gần đó, phải lớn tiếng hơn bình thường cậu mới nghe rõ: "Qua kia thay đồ trước đã."
Bùi Chước gật đầu, mỉm cười đáp: "Được thôi."
Thị vệ chuyển hành lý của thiên tử vào biệt viện tránh nóng. Tiêu Tuần trước đó đã nói rằng cậu không cần mang theo gì khi ra ngoài, tất cả đều đã được chuẩn bị chu đáo.
Phòng ngủ của Tiêu Tuần và Bùi Chước nằm đối diện nhau. Bùi Chước mở hành lý Tiêu Tuần chuẩn bị cho mình, bên trong có ba bộ y phục, hai đôi giày, cùng một lọ tinh dầu chống muỗi...
Mang nhiều vậy để làm gì?
Không phải chỉ ở lại một đêm thôi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!