Hiện tại, Bùi Chước đâu còn là sinh viên ngây ngô khờ khạo nữa, lập tức nhận ra lời mình vừa nói có thể trở thành bằng chứng để sau này người ta nghi ngờ rằng cậu có thể sinh con. Vì vậy, vội vàng đổi giọng: "Khương thái y, thuốc tránh thai cho nam lẫn nữ đều cần, tốt nhất là nam nhân uống vào thì không khác gì thái giám, trị tận gốc luôn."
Khương Lộc ghi lại yêu cầu của Bùi Chước, hỏi: "Thế còn có thể làm chuyện phòng the không?"
Bùi Chước đáp: "Ừm, chắc là được."
Khương Lộc tin chắc đây là một kiểu đấu đá hậu cung lười biếng nhưng vô cùng hiệu quả. Đại mỹ nhân này đúng là nhàn nhã, vừa ra tay đã giải quyết dứt điểm mọi chuyện.
Cũng tốt, như vậy thái y bọn họ cũng đỡ phải lo nghĩ.
Hắn liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái, thầm nghĩ: Nghe rõ rồi chứ, sau này nếu không có con nối dõi thì đừng đến trách ta.
Tiêu Tuần sắc mặt hơi cứng đờ, hóa ra Bùi Chước vẫn chưa hết giận.
Bùi Chước phẩy tay đuổi Khương thái y đi: "Ngươi quay về nghiên cứu ngay đi, lát nữa ta sẽ đến kiểm tra xem ngươi có lười biếng không."
Tiêu Tuần chậm rãi bước đến bên giường, lấy ra một lọ sứ men lam nhỏ, nói: "Bộ chưng cất đã làm xong, ngươi xem thử đây có phải là cồn không."
Bùi Chước mở nắp lọ, ngửi thử, một mùi rượu nồng đậm xộc thẳng vào mũi, liền hắt xì một cái, mắt cay đến mức ươn ướt: "Đúng, chính là mùi này."
Tiêu Tuần nói: "Ta đã lệnh cho người làm thêm để thái y viện sử dụng, nếu vụ mùa năm nay bội thu, sẽ làm thêm nhiều nữa."
Bùi Chước đáp: "Tốt."
Bùi Chước không thoải mái khi đối diện ánh mắt Tiêu Tuần, liền há miệng, sử dụng cách quen thuộc là giao nhiệm vụ để phá tan sự ngượng ngùng: "Ta muốn xây một bảo tàng khoa học tương lai ở Ngọc Kinh, đặt tại Kim Tháp tự cũ đi. Bên trong trưng bày bộ chưng cất, máy hơi nước, tàu hỏa chạy trên đường ray, và các mô hình, giáo cụ khác mà ta đã nói. Buổi sáng mở cửa cho học sinh, buổi chiều cho dân chúng tham quan."
Dạy học cuối cùng cũng phải quay về với ứng dụng thực tế. Rất nhiều bản vẽ mà cậu vẽ ra không đủ khả năng sản xuất thực tế, nhưng có thể dẫn dắt mọi người suy nghĩ theo một hướng mới.
Trong suốt tháng vừa qua, Bùi Chước đã dùng số đồng tịch thu từ Kim Tháp tự để làm ra rất nhiều món đồ chơi mới lạ.
Lúc trước, khi nhìn thấy danh sách tài sản tịch thu của Kim Tháp tự, Bùi Chước đã cười đến mức như mất đi năm mươi năm công đức. Vàng, bạc, đồng, sắt không cần nói, nhưng ngay cả các kim loại khác như thiếc, chì cũng có, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối.
Tiêu Tuần dĩ nhiên đồng ý: "Được."
Bùi Chước hỏi: "Bên trong Kim Tháp tự đã dọn dẹp sạch sẽ chưa? Có thể chọn một số nữ sinh để mở trường học."
Tiêu Tuần gật đầu: "Ừm."
Bùi Chước tiếp tục: "Ta không muốn sau này họ chỉ biết thành hôn, sinh con, rồi cả đời xoay quanh chuyện tề gia giáo tử, nên phải chọn những học sinh có cùng chí hướng. Tất nhiên, ta không nói rằng họ không được kết hôn hay sinh con, nhưng quan trọng là họ không thể bị giam cầm trong bốn bức tường của hậu viện."
Tiêu Tuần hơi trầm ngâm, lập tức hiểu ra công dụng thực sự của thứ "thuốc tránh thai" mà Bùi Chước yêu cầu.
Hắn lặng lẽ nhìn Bùi Chước, đôi mắt hơi tối lại, trong lòng bỗng có chút mất mát không nói thành lời.
Bùi Chước đảo đảo mắt, nghĩ thầm: Sao còn chưa đi? Đứng đây làm gì?
Cậu vắt óc tìm lời: "Hay là... thử làm chút xi măng xem?"
"Một loại bùn hỗn hợp sau khi khô không cần nung mà vẫn cứng như gạch, có thể dùng để lát đất, xây nhà, hoặc đắp đê..."
"Bảy phần đá vôi, một phần đất sét, thêm một ít quặng sắt, than, và thạch cao, nghiền thành bột, trộn với nước thành bùn..."
"Ta nghĩ có thể thuê một đội người đi khắp Đại Tuyên để khảo sát khoáng sản, chẳng hạn như mỏ lưu huỳnh..."
Tiêu Tuần thấy cậu lẩm bẩm như tứ đệ đang đọc bài văn thuộc lòng mà đầu óc để đâu đâu, liền tha cho cậu: "Ta đi ngự thư phòng đây, có chuyện thì gọi ta."
Bùi Chước thuận nước đẩy thuyền, nằm xuống: "Được."
......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!