Chương 24: (Vô Đề)

Bùi Chước chưa bao giờ nghĩ việc mặc q**n l*t lại khiến mình khó chịu đến mức ngồi cũng không yên. Cảm giác hoàn toàn không quen, như thể bị xiềng xích. Đường đường là thiên tử, sao lại chột dạ đến mức trả lại q**n l*t? Vậy thì mình còn làm như chưa có gì xảy ra thế nào được đây! Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ xấu hổ, Tiêu Tuần liếc nhìn một cái, cậu liền nghi ngờ trong đầu Tiêu Tuần đang nghĩ gì về mình.

Tiêu Tuần hiếu kỳ với loại q**n l*t hiện đại này đến vậy, đã giữ khư khư không trả, lần đầu tiên thấy nó mặc trên người không lẽ lại không nhìn?

Bùi Chước mặt đỏ tới mang tai. Ban đêm mò mẫm trong bóng tối, còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng khi mặc q**n l*t chắc chắn là vào lúc trời đã sáng.

Tiêu Tuần nhận ra sự chần chừ của cậu, liền nói: "Nội y đã được giặt sạch, trả về chủ cũ. Ban đầu định cắt một miếng mang đi nghiên cứu, nhưng vì ngươi đòi lại, sớm muộn cũng phải trả, nên không cắt."

Bùi Chước chậm rãi tựa vào gối mềm, q**n l*t còn "hoàn bích" hay không thì khó nói, nhưng chủ nhân của nó chắc chắn không còn nguyên vẹn nữa.

Cử động một chút, cậu phát hiện bản thân có lẽ đã được bôi thuốc.

Về hành vi của Tiêu Tuần đêm qua, Bùi Chước có thể dùng tám chữ để khái quát diễn biến sự việc: "Có thể làm, biết làm, thích làm, làm nhiều."

Từ chữ đầu tiên đến chữ thứ hai, Bùi Chước đã phải chịu không ít khổ sở, may mắn là quá trình không kéo dài.

Đến chữ thứ ba, cả hai bên mới đạt được hòa giải.

Đến chữ thứ tư xuất hiện, Bùi Chước lại chịu thêm một trận khổ sở nữa, nhưng lần này trực tiếp xóa sạch mọi căng thẳng và lo lắng của cậu.

Buồn cười thật, mang thai đáng sợ lắm sao? Cứ xuống giường được rồi hẵng nói.

Tuy nhiên, tất cả chuyện này, khi Tiêu Tuần nói với cậu: "Ta không có kinh nghiệm, mong ngươi thông cảm." Bùi Chước liền quyết định rộng lượng mà tha thứ.

Lần đầu tiên, có thể hiểu được.

"Bùi Chước?" Tiêu Tuần lo lắng sờ trán cậu. "Mặt đỏ như vậy? Khương Thái y đã tới khám lúc ngươi ngủ. Nếu ngươi cảm thấy không ổn, ta sẽ gọi người đến lần nữa. Ngươi cứ nói, lời ta nói dẫu sao cũng có thể có sai sót."

Đang mải suy nghĩ, Bùi Chước giật mình tỉnh lại. Cứu mạng, đúng là làm thầy giáo nhiều quá thành bệnh rồi, hễ lơ đãng một chút là lại muốn tổng kết, suy tư, nhất là khi gặp học sinh "cá biệt".

Thương tật lao động sao không thể ghi vào kinh nghiệm bài học được chứ?

May mà cậu không làm thái phó cho Tiêu Tuần, nếu không... cha hắn chắc tức đến đội mồ sống dậy.

Bùi Chước luôn biết cách tìm chút niềm an ủi nhỏ nhoi, sau đó thoải mái tiếp tục làm "cá mặn".

"Không cần gọi thái y, cơm có thể mang tới giường không?" Bùi Chước ngoan ngoãn đặt hai tay đan vào nhau trên lớp chăn gấm, vừa khéo đặt ngay bụng dưới.

Là một người nghiêm khắc với bản thân, Tiêu Tuần từ nhỏ dù có ốm đau cũng luôn mặc chỉnh tề ngồi vào bàn ăn cơm.

Sinh hoạt của Đông cung chưa từng xuất hiện đồ ăn nào ngoài trà nước.

Tiêu Tuần ra lệnh cho cung nhân dọn đồ ăn lên.

Sau lễ đăng cơ, ngự trù cuối cùng cũng được thả lỏng, vừa nhìn thoáng qua, Bùi Chước đã thấy một con vịt quay vàng óng, da giòn thịt mềm, mỡ màng bóng bẩy.

Muốn ăn.

Tiêu Tuần mang đến một bàn dài, đặt ngang lên chăn: "Thái y nói hôm nay nên ăn thanh đạm một chút."

Bùi Chước cảm thấy cơ thể khá ổn. Có lẽ khi 4523 mở quyền sinh con cho cậu, nó cũng đi kèm khả năng hồi phục cơ thể.

Ngủ dậy, ngoài cảm giác toàn thân mỏi nhừ, như vừa lao động nặng nhọc suốt ba ngày ba đêm, không thấy gì bất thường.

Bùi Chước chỉ tay vào con vịt quay nguyên con: "Ta muốn ăn."

Ngự thiện phòng đúng là không biết linh hoạt. Một con vịt quay nguyên con trông đúng là hấp dẫn hơn hẳn, nhưng lại cần có người lọc thịt. Tiêu Tuần không cho phép ai hầu hạ lúc ăn, bản thân cũng chẳng đủ kiên nhẫn để lọc, thế nên mỗi lần đều dọn nguyên con lên, rồi lại mang nguyên con xuống.

Tiêu Tuần cầm lấy con dao nhỏ, bắt đầu lọc da vịt cho cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!