Lý Như Ý nhìn hai người đang thân mật ôm nhau, thức thời cúi đầu nói: "Thấm vương đã áp giải thủ lĩnh Đại Giác Tự về kinh. Sư phụ của Ứng Bạch Thành nhận ra hắn chính là huynh đệ ruột với giáo chủ Kim Tháp Giáo. Hai huynh đệ nhà họ Diệp từ nhỏ đã thích nghiên cứu các loại độc dược pha trộn, bốn mươi năm trước từng gây ra đại án đầu độc ở thôn Dư Giang rồi trốn biệt tăm."
Ứng Bạch Thành là phủ doãn của Ngọc Kinh, sư phụ của ông từng làm pháp y tại đây, nay đã bảy mươi tuổi, vẫn còn nhớ rõ hành vi vô nhân tính của hai huynh đệ này, vì nghiên cứu độc dược mà không màng tính mạng dân làng cùng thôn.
Bốn mươi năm trôi qua, diện mạo huynh đệ nhà họ Diệp chỉ thay đổi đôi chút, mỗi người đều chế tạo được những loại độc dược hạ tiện vừa ý mình, từ đó bắt đầu ỷ vào độc dược để áp bức dân chúng, vơ vét của cải, tác oai tác quái.
Lão pháp y ban đầu cũng không nhận ra, mãi đến khi hai huynh đệ cùng lộ diện, ông mới sực nhớ lại vụ án năm xưa.
Lý Như Ý nói: "Đại Giác Tự ở Ngọc Kinh, nơi phu nhân Thái Phó thường lui tới, cũng nằm trong tay Diệp Nhị. Chủ tử, Ứng Bạch Thành suy đoán Diệp Nhị có thể sẽ thay Diệp Đại báo thù. Loại độc dược của hắn khi gặp nước sẽ phát tán mùi hương, khiến người hít phải k*ch th*ch t*nh d*c mãnh liệt, không thể giải trừ nếu không có âm dương g*** h*p. Thuộc hạ không dám nghi ngờ Thái Phó, nhưng cần đặc biệt đề phòng Diệp Nhị lợi dụng tay phu nhân Thái Phó để đưa độc vật vào trong cung."
May mắn thay, thứ đó đòi hỏi nồng độ cực cao và phải gặp nước mới phát huy hiệu quả, hoàn toàn trái ngược với loại khói độc của Kim Tháp Giáo vốn được đốt lên để lan tỏa trong không khí.
Khi Đại Giác Tự uy h**p các thương nhân giàu có, chúng thường bắt một đứa trẻ bảy tám tuổi sắc thuốc, khiến nước đen sôi ùng ục, đồng thời kết hợp với tiếng ve kêu đặc biệt. Theo lý thuyết, không dễ gì trúng độc.
Tiêu Tuần khép mắt lại, giọng nói trầm trầm: "Độc vật đó trông thế nào? Dễ ngụy trang thành thứ gì?"
Lý Như Ý đáp: "Nghe nói trông giống như than đen. Thấm Vương đã mang một mảnh nhỏ về giao cho Khương Thái y rồi."
Than đen ư...?
Phu nhân Thái Phó vừa tặng một thỏi mực Ô Kim tạ lỗi với Bùi Chước.
Bùi Chước hít phải mùi hương từ người Tiêu Tuần, cả người hoảng loạn, lớn tiếng gọi 4523: "Rõ ràng ta trúng độc rồi, không phải ngươi phải bảo vệ ta sao?"
4523 đáp, giọng điệu máy móc: "Kính thưa ký chủ, cậu trúng một loại tình độc. Nếu chỉ có một mình, sẽ chỉ cảm thấy toàn thân nóng bức, độc tố sẽ tự tiêu tan."
Bùi Chước thấy đầu óc mình vẫn còn tỉnh táo, lập tức nghe ra lời lấp l**m của 4523, lớn tiếng nói: "Nhưng ta đang ở cùng người khác đây này!"
4523 nhanh chóng phủi trách nhiệm: "Ta là hệ thống đồng hành trưởng thành cho trẻ em. Xin ký chủ chú ý ảnh hưởng! Phát hiện nội dung không phù hợp với trẻ em, hệ thống sẽ tự động tắt sau ba giây."
Bùi Chước thấy hệ thống sắp tắt, gấp đến mức nói năng không lựa lời: "Chỗ đó Tiêu Tuần đang chạm vào ta rồi! To như vậy! Ký chủ ngươi sắp bị thương đó! Hệ thống rác rưởi!"
4523 lạnh nhạt đáp: "Không phát hiện ý đồ gây tổn thương từ người đi cùng."
Bùi Chước và hệ thống ngốc nghếch vừa có một trận đối thoại khiến khí huyết dâng trào, thành công làm bản thân tức đến mức cả người đỏ bừng lên.
Tiêu Tuần cảm nhận được lồng ngực Bùi Chước phập phồng kịch liệt, bản thân hắn cũng vô cùng khó chịu, giọng nói nén lại: "Ngươi dùng thỏi mực đó rồi phải không?"
Bùi Chước gật đầu, cố gắng gượng sức đáp: "Ừm... dùng để viết lời chúc mừng cho điện hạ."
Không ngờ lại không đem bán... mà dùng để viết lời chúc, Tiêu Tuần không ngờ có ngày lại bị trò này làm cảm động. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Chẳng trách lần đầu ngửi thấy mùi mực đó, khi mở thiệp chúc mừng của Bùi Chước, hắn đã cảm thấy cơ thể nóng ran. Chỉ là lúc đó mực đã khô, hiệu quả không rõ ràng nên hắn bỏ qua cảm giác khác thường.
Tiêu Tuần nhíu mày: "Ngươi tự tay mài mực?"
Bùi Chước hối hận đến mức ruột gan như xoắn lại, rõ ràng làm một con cá mặn yên ổn đã đủ tốt rồi, sao lại phải bày vẽ ra thêm chuyện viết chữ làm gì chứ! Không nói trực tiếp được sao?!
Xong rồi, cậu trúng độc quá sâu, cảm giác cả người không còn chịu đựng nổi nữa.
Nhưng... tại sao Tiêu Tuần còn có vẻ trúng sâu hơn?
Tiêu Tuần hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: "Lý Như Ý, giải pháp."
Lý Như Ý lúng túng đáp: "Ơ... Khương Thái y vẫn chưa có đối sách, Diệp Nhị thì cắn răng khẳng định không có cách giải."
Ánh mắt Tiêu Tuần lạnh lẽo đến đáng sợ: "Dùng hình tra khảo. Không có cũng phải có."
Lý Như Ý, nãy giờ cúi đầu, cuối cùng nhận ra điều gì đó bất thường, ngẩng đầu lên: "Điện hạ, ngài..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!