Chương 2: (Vô Đề)

Bùi Chước chậm rãi, chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm phải hai người và hai con ngựa ở cửa.

Trong đó một người lộ vẻ mặt đồi phong bại tộc,  có lẽ là hiểu được, con ngựa dũng mãnh ngửa đầu hí một tiếng, trong hơi thở đều mang theo sự khinh miệt.

Lần đầu gặp người xưa, quả thật quá đột ngột.

Được rồi, hai chữ này giờ cũng đã trở thành từ cấm của cậu rồi.

Khóa trẻ em quả thật là thứ tốt, cũng nên khóa miệng lại nữa.

Khoan đã, đây không phải là nhà của cậu sao? Sao lại có thể mở cửa từ bên ngoài?

Bùi Chước nhìn nam nhân tuấn tú, vẻ mặt đầy khí phách như chủ nhân của nơi này, cùng với chìa khóa và xích trong tay của tên thuộc hạ, đôi mắt cậu run rẩy.

Trời cao rốt cuộc đã sắp đặt cho cậu kịch bản gì vậy?

Hệ thống chen vào: "Kí chủ, hình như cậu là thê thiếp của nam nhân kia."

Bùi Chước trong lòng thầm hỏi: "Nam nhân kia là ai?"

Hệ thống không ngừng lải nhải giờ cũng im bặt, nó chỉ có thể tải một chút thông tin, chứ không có khả năng nhận diện người.

Quả thật là một hệ thống vô dụng.

Bùi Chước cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn vào người nam nhân tuấn tú, rồi ánh mắt lại di chuyển sang con ngựa oai hùng với bốn vó trắng, thân hình đen bóng, một lúc lâu không thể quyết định được.

Nam nhân đẹp đến vậy, sao lại cần có thê thiếp? Đây là thời cổ đại, hoàn toàn có thể công khai lấy thêm vợ lẽ, hay xã hội có thành kiến với những nam nhân đẹp, không thể lộ diện sao?

Bùi Chước suy nghĩ nhanh chóng, toàn bộ lý trí bị hệ thống dẫn dắt đi sai hướng, sao hắn lại không thể là một phạm nhân bị giam cầm chứ?

Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị của nam nhân đứng đầu, Bùi Chước lấy lại bình tĩnh, trong lòng nghĩ lại câu nói cũ "người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài", nhưng nếu dung mạo đẹp đến mức này, thì sắc mặt cũng sẽ phản ánh tâm hồn. Với vẻ ngoài tuấn tú và khí chất nghiêm trang như vậy, trong những bộ phim thần tượng, ít nhất cũng phải là viện trưởng viện kiểm sát.

Cậu chắc hẳn là phạm nhân, chuẩn bị bị thẩm vấn.

Bùi Chước cố gắng nuốt một viên thuốc an tâm.

Hoặc có lẽ cậu không phải là ai cả, chỉ đơn giản xuất hiện từ hư không.

Bùi Chước bình tĩnh đối phó mọi tình huống, thấy hai người bước vào, liền cảnh giác đứng sau ghế dựa, chỉ để lộ phần thân trên.

Ngay lúc đó, một câu nói của Lý Như Ý như chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.

Lý Như Ý nhíu mày: "Ngươi chính là mỹ nhân mà Giang Ngọc Quý đưa tới, Bùi Chước sao?"

"......"

Một cơn gió thổi qua, mái nhà trên cao rơi xuống những lớp cỏ khô, cuộn tròn rơi giữa Bùi Chước và Tiêu Tuần.

Áo ngủ mỏng manh dính sát vào cơ thể Bùi Chước lại bị gió thổi tung, mơ hồ khắc họa đường cong thon gọn của vòng eo.

Một ánh mắt dừng lại ở cổ áo rộng thùng thình của cậu, dưới ánh nắng, Bùi Chước trắng đến mức phản chiếu lại ánh sáng, xương quai xanh như được phủ một lớp tuyết.

"Chờ một chút, ta đi thay đồ." Bùi Chước quay người vội vàng chạy vào trong nhà, không thể để người ta nghĩ cậu là kẻ ph*ng đ*ng, dễ dàng bị dao động trước vẻ đẹp.

Cậu từ giường nhảy ra, trực tiếp xuyên qua, ngay cả đôi giày cũng không mang, chân trần chạy vào trong. Nhìn thấy áo ngoài trên giường, không nói lời nào, hắn liền túm lấy khoác lên người.

Bên giường có một đôi ủng, vừa vặn với chiều dài chân cậu, nhưng kích cỡ hơi rộng. Bùi Chước khẽ kéo căng mu bàn chân, chỉ một cái ngoái nhẹ đã xỏ vào được.

Sau khi khoác lên người bộ đồ chỉnh tề, Bùi Chước vẫn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Ánh mắt lướt qua một vòng, nhìn thấy mũ đen trên bàn, đôi mắt lập tức sáng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!