Rất lâu sau, Tiêu Tuần nói: "Đợi khi trở về rồi bàn tiếp."
Rồi xoay người tiến vào hoàng cung.
Bùi Chước lặng lẽ lia ánh mắt theo bóng dáng rời đi, trong lòng như có cơn mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống.
Nếu cậu ở trong cung, chưa bàn đến vấn đề nhạy cảm về thân phận, thì hoàng cung rộng lớn như vậy, học trò lại không thể vào, đồng nghĩa với việc cậu phải ra ngoài mỗi ngày để dạy học. Thời gian học lại sớm, không khác nào ngày ngày chịu khổ sở như lên triều sớm.
Mùa đông thì hứng gió tuyết, mùa hè thì chịu nắng gắt, còn xuân thu lại dễ cảm nhiễm phong hàn.
Thái tử không hiểu được nỗi tuyệt vọng của "cá mặn," kiểu ngày tháng như thế này một ngày cũng không chịu nổi.
Cậu là một tiên sinh yêu nghề kính nghiệp, nhất định phải ở trong một trường học có nhà ăn.
Không phải thái tử hay để bụng chuyện cậu kết giao khắp nơi sao? Vậy thì mua một căn nhà đi, cậu không thèm làm khách trong nhà người khác nữa.
Bùi Chước bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn, mang theo ngân phiếu, gọi Lý Nhị: "Đi, chúng ta đi xem nhà."
Lý Nhị cẩn thận hỏi: "Bùi công tử định xem nhà gì?"
Bùi Chước thản nhiên đáp: "Có tiền thì đương nhiên phải tậu một căn nhà ở Ngọc Kinh."
Nói ra cũng thật xấu hổ, ăn ở đều dựa vào thái tử, chi phí dạy học cũng là thái tử chi trả. Ban đầu cậu định tự bỏ tiền thuê thợ và mua nguyên liệu, nhưng ai ngờ thái tử lại có đủ loại nhân tài trong ba trăm sáu mươi nghề. Sau khi giáo phái Kim Tháp bị tịch thu, đá, bia, đồng sắt gì cũng được cấp miễn phí.
"Ngươi chắc hẳn rất rành về kinh thành, giúp ta tìm một căn nhà. Bao nhiêu gian bao nhiêu cửa không quan trọng, chỉ cần có sân để mùa hè hóng mát, mùa đông phơi nắng là được."
Lý Như Ý là thuộc hạ cố định của thái tử, còn Lý Nhị thì gần như đã bị "phân bổ" để phục vụ riêng cho Bùi Chước.
Lý Nhị khuyên nhủ: "Công tử, hôm nay muộn thế này rồi, nghỉ sớm một chút, mai hãy xem."
Bùi Chước nhìn lên bầu trời, thời tiết đang giao mùa xuân hè, ban ngày ngày càng dài hơn, trời tối chậm, giờ mà ra ngoài vẫn có thể dạo thêm một lúc. Không giống như mùa đông, đi từ đầu phố đến cuối phố, cảm giác như bước từ ban ngày thẳng vào màn đêm.
Cậu cũng muốn để ngày mai đi, nhưng mai còn phải lên lớp. Ai bảo cậu thiếu kinh nghiệm làm việc chứ? Thôi thì từ mai bắt đầu áp dụng chế độ nghỉ cuối tuần hai ngày vậy.
"Đi ngay bây giờ, chuẩn bị ngựa."
Lý Nhị toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc biệt viện của thái tử có chỗ nào khiến Bùi công tử không vừa ý mà sẵn lòng rời khỏi giường để đi tìm nhà như vậy? Nếu thật sự tìm được nhà mới, thái tử trách tội, hắn biết ăn nói làm sao.
Bùi Chước đã ngưỡng mộ khả năng cưỡi ngựa của thái tử từ lâu, nhưng cậu lại không có thời gian để học. Đành phải để người đỡ lên ngựa, ngồi im không nhúc nhích, để Lý Nhị dắt dây cương đi trước dẫn đường.
Thái tử vào cung nhưng không đem theo ngựa, Lý Nhị liền dắt từ chuồng ra con Đạp Tuyết Ô Truy, miệng nói: "Điện hạ bảo rằng con ngựa này tính tình ổn định, Bùi công tử ra ngoài có thể dùng nó."
Đạp Tuyết Ô Truy toàn thân đen tuyền, bốn vó trắng như tuyết, tựa như bóng ngựa đen phi qua thảo nguyên tuyết phủ. Trên trán nó đeo một miếng lưỡi chắn bằng vàng chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn đã biết là ngựa của gia đình quyền quý.
Bùi Chước đội mũ màn trắng, y phục cũng trắng, chỉ có đôi ủng là màu đen, hoàn toàn đối lập với Đạp Tuyết Ô Truy.
Sự tương phản giữa đen trắng tôn lên nét tuấn tú phong lưu của Bùi Chước.
Ô Truy trước giờ chưa từng chở ai ngoài thái tử, thấy một mỹ nhân vừa yêu kiều vừa biếng nhác muốn leo lên lưng mình, dù phối hợp ngoan ngoãn nhưng vẫn từ mũi phát ra một tiếng phì khẽ đầy khó chịu.
Bùi Chước còn chưa kịp nói gì, không trung bỗng vang lên tiếng đập cánh phần phật. Tuyết Lạp đậu ngay trên cổ Ô Truy, móng vuốt sắc bén bấu nhẹ vào bờm ngựa, vừa mổ miếng chắn vàng trên trán ngựa, vừa phe phẩy đôi cánh quạt vào tai nó.
Hiển nhiên, dù đều là vật cưng của thái tử, nhưng vẫn có sự tồn tại của chuỗi thức ăn. Ô Truy bị chỉnh đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ có thể chịu đựng đầy cam chịu.
Bùi Chước đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào đầu Tuyết Lạp, cười nói: "Khô bò cho ngươi quả không uổng phí."
Tuyết Lạp liền mổ mổ vào một túi vải nhỏ buộc bên yên ngựa của Ô Truy.
Bùi Chước lập tức hiểu ý, mở túi ra xem, bên trong là bánh quy làm từ cỏ và đậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!