Chương 14: (Vô Đề)

Tiêu Tuần ngoảnh lại, khẽ liếc Lý Như Ý một cái, ánh mắt khó lường, nhưng không nói gì, chỉ quay sang nói với Bùi Chước: "Đứng dậy dùng bữa."

Bùi Chước như thể không có xương cốt, giữ nguyên dáng vẻ nằm sấp trên ghế quý phi, từ từ bò đến mép ghế. Hai chân chạm đất trước, rồi chậm rãi đứng lên, vô tình giẫm lên mũi giày của Tiêu Tuần, khiến bản thân loạng choạng một chút.

Tiêu Tuần đưa tay giữ lấy cánh tay cậu: "Đứng cho vững."

Khoảng cách quá gần, Bùi Chước khẽ hít vào, trên y phục của Tiêu Tuần phảng phất mùi máu tanh nhàn nhạt. Cậu lập tức tỉnh táo, thầm nghĩ: Thái tử vừa đi trừ khử phản tặc, hẳn đã gặp phải chống cự, lẽ nào đã động đao?

Cậu không kìm được hỏi: "Điện hạ có bị thương không?"

Tiêu Tuần đáp gọn: "Không."

Mùi máu tanh hoàn toàn không phù hợp với dung mạo của Thái tử. Bùi Chước không thể hình dung được dáng vẻ Tiêu Tuần khi mũi đao nhuốm máu. Trong nhiều trường hợp, cậu nhìn Tiêu Tuần chẳng khác nào một kiểm sát viên tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt.

Tiêu Tuần lùi lại một bước, nói: "Ta về thay y phục, lát nữa còn phải ra ngoài."

Bùi Chước giữ thái độ khách khí: "Vậy điện hạ có dùng bữa chung không?"

Tiêu Tuần gật đầu:

"Được."

Thái tử điện hạ lúc nào cũng có lòng dung túng để chiều theo "con cá mặn" này. Bùi Chước ở đâu, bàn ăn liền bày ở đó.

Bùi Chước ngồi bên bàn, chờ các món được dọn lên, không bao lâu Tiêu Tuần cũng thay xong bộ y phục khác quay lại.

Các món ăn bày ra đều khá thanh đạm, hiển nhiên là để chăm sóc cho giọng nói đã sử dụng quá mức của Bùi Chước.

"Bãi học rồi, thấy nhàn rỗi, không có việc gì làm à?" Tiêu Tuần khẽ nhắc, ánh mắt thoáng hiện lên hình ảnh Bùi Chước lười biếng nằm dài trên giường.

Bùi Chước vội vàng cắn đứt miếng rau xanh, nuốt xuống, đáp lời: "Không có đâu, điện hạ."

Kẻ làm thuê như cậu, điều e ngại nhất chính là sự quan tâm bất ngờ từ cấp trên.

"Lý Như Ý, mang vài quyển thoại bản mà ngươi đang đọc, chọn mấy quyển đưa cho Bùi Chước." Tiêu Tuần như thể đang đề xuất, nhưng ngữ khí cho thấy bản thân không mấy hứng thú: "Để khi chỉ có một mình thì có cái tiêu khiển."

Lý Như Ý nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, lập tức chạy ra ngoài: "Điện hạ đợi một lát."

Bùi Chước thầm cảm khái, làm việc dưới trướng một vị "quyển vương"* như thế này thật không dễ dàng. Không chỉ sắp xếp công việc của ngươi, mà còn muốn giúp ngươi phong phú cả đời sống giải trí. Thật ra cậu chỉ cần ngủ là đủ rồi.

Đọc thoại bản ư... Bốn chữ "dụ giáo vu lạc"** hiện lên trong đầu Bùi Chước. Cậu bất chợt nghĩ, hiện đại có phim khoa học viễn tưởng về tương lai giữa các vì sao, thì thời cổ đại cũng có thể viết những bài văn khoa học nhẹ nhàng, đưa vào thoại bản những tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai.

** "Dụ giáo vu lạc" (): Mang ý nghĩa giáo dục qua niềm vui.

Bản thân Bùi Chước viết văn chỉ thuộc hạng xoàng, nhưng nếu kể chuyện miệng rồi tìm một thư sinh viết lại hộ, việc này đối với Bùi Chước không thành vấn đề.

Thoại bản từ xưa tới nay luôn trường tồn và được yêu thích. Nhìn dáng vẻ của Lý Như Ý, rõ ràng thuộc kiểu thị hiếu đại chúng. Cũng đáng để xem qua phong cách của mấy cuốn thoại bản mà hắn chọn, từ đó nắm bắt một chút về xu hướng thịnh hành.

Khoan đã... không lẽ đầu óc hắn vừa chuyển sang chế độ làm việc?

Bùi Chước nhìn chằm chằm đống cơm trắng tinh trên đầu đũa với tâm trạng phức tạp. Cùng bàn ăn với Thái tử lại biến thành như thế này sao?

Không bao lâu, Lý Như Ý mang thoại bản tới.

Bùi Chước lật qua loa vài trang, phát hiện thoại bản của Đại Tuyên hầu hết đều được viết bằng lối văn bạch thoại đơn giản.

Không lạ gì khi Lý Như Ý có thể hiểu được vài câu "lời lẽ" của cậu.

Nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp mặt, Bùi Chước khẽ sững người. Sau này nhất định phải thận trọng trong lời nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!