Dưới ánh trời cao rộng, mỹ nhân tuyệt sắc không mảnh vải che thân. Tiếc thay, ánh mắt cảnh cáo của Bùi Chước lại như gió thoảng bên tai, không lọt nổi vào tâm trí Tiêu Tuần. Thái tử tựa hồ đã vứt đi đạo lý "phi lễ chớ nhìn".
Bùi Chước khẽ cắn vào phần thịt mềm bên trong môi, đôi môi dưới đỏ hồng óng ánh ánh nước.
Còn nhìn nữa?
Thầy ngươi không dạy ngươi phép tắc sao?
Nhận ra ánh mắt Tiêu Tuần đang men theo đường khe giữa đôi chân mà dò xét, Bùi Chước bị ánh nắng làm bừng lên khí huyết, trong lòng đầy phẫn nộ, bất giác ngước mắt trừng lại. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt ấy chạm phải vết răng chưa tan bên cổ Thái tử, cơn giận như bị dập tắt trong nháy mắt.
Có lẽ... động cơ của Tiêu Tuần thực ra cũng rất đơn thuần.
"Có gì không ổn sao?" Bùi Chước khẽ co chân lại một chút.
Tiêu Tuần chăm chú quan sát bóng dưới bắp chân của Bùi Chước, rồi so sánh với bóng của mình. Độ sâu, góc độ, quả thực không khác biệt chút nào.
Tiêu Tuần nói: "Bệnh của ngươi..."
Bùi Chước nhướn mày: "Thế nào?"
Tiêu Tuần điềm tĩnh trả lời: "Thái y bảo, người mắc bệnh nhuyễn cốt nếu đã nguy kịch, xương cốt trở nên nhẹ nhàng, dưới ánh mặt trời giữa trưa, bóng chiếu sẽ nhạt hơn, thậm chí xương thịt có phần trong suốt."
Bùi Chước ngửa đầu, thần sắc như thể đang nghe chuyện hoang đường.
Cậu nói bừa như thế mà cũng nghiêm túc được, thái y còn thêm thắt cho nghe thật đáng sợ.
Tiêu Tuần thản nhiên: "Ta thấy bóng của ngươi vẫn bình thường, chắc có thể chống chọi thêm ba mươi lăm năm nữa."
Bùi Chước ấn thử vào bắp chân mình: "Hay là điện hạ nhìn kỹ lại xem? Có phát sáng không?"
Tiêu Tuần: "Trời sinh da trắng, chịu khó phơi nắng nhiều là ổn."
Bùi Chước phồng má, ánh mắt đầy oán khí. Hắn trông không khác gì một chủ tư bản vô tâm, ngồi nghiền ngẫm bệnh án cả nửa canh giờ chỉ để phán rằng bệnh chưa nặng, không đủ để nghỉ dưỡng.
Tiêu Tuần nhếch nhẹ khóe môi: "Ta đã chọn cho ngươi một nhóm học trò."
Bùi Chước hỏi: "Bao nhiêu đứa?"
Tiêu Tuần: "Hai mươi."
Bùi Chước: "Ít vậy, tăng gấp đôi đi."
Tiêu Tuần nhấc tách trà cúc bên cạnh, đưa cho Bùi Chước: "Người có tư chất tốt trong kinh thành chỉ vỏn vẹn hai mươi. Người ít, ngươi đỡ tốn hơi."
Bùi Chước nhìn chằm chằm vào tách trà được đưa đến trước mặt. Nước trà trong veo ánh lên tia vàng nhạt, lấp lánh trong chiếc chén ngọc, những khớp ngón tay cầm đĩa trà thon dài, rõ nét.
Thái tử đúng là cũng chu đáo.
Cậu dùng cả hai tay nhận lấy chén trà, đưa lên môi nhấp một ngụm, coi như đây là trà bái sư mà thái tử thay mặt Đại Tuyên rót cho mình.
Tiêu Tuần lên tiếng: "Học đường tạm thời đặt trong phủ, ngươi khỏi phải đi lại."
Bùi Chước gật đầu: "Ừm, ừm."
Tiêu Tuần tiếp lời: "Bàn ghế đã chuẩn bị xong, ngươi có muốn qua xem không?"
Bùi Chước gật được nửa chừng thì sực nhớ, chỉ mới hai ngày trôi qua, mà thái tử đã lo liệu xong hết mọi chuyện?
Người đời ai nấy đều ghét kẻ "cày bừa", nhưng lại chẳng ai từ chối hưởng thụ hiệu suất làm việc của quyển vương Thái tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!