Chương 31: Khóa học giảm áp lực tâm lý

Edit + Beta: Packha03

Thẩm Mục Thâm có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Tề Duyệt khi ôm hắn.

Còn Tề Duyệt lại cảm giác được Thẩm Mục Thâm cách lớp áo chạm vào làn da cô, những nơi bị chạm qua giống như có quả cầu lửa ma sát, nóng vô cùng.

Tề Duyệt nghi ngờ cuộc đời, nếu cô với Thẩm Mục Thâm cùng nhau đến học khóa giảm áp lực tâm lý này, khả năng không có tác dụng, lại còn gia tăng áp lực tâm lý cho cô.

Thẩm Mục Thâm cũng không có ôm thật, chỉ giả bộ ôm. So với ôm thật không khác nhau là mấy, khiến cho người khác nhìn vào không phát hiện ra được.

Hắn cứ như vậy, chạm qua tầng áo lông của Tề Duyệt. Có điều, Tề Duyệt lại cảm giác được hô hấp Thẩm Mục Thâm từ phía sau truyền đến cổ của cô, hơi thở nóng rực, làm người khác ngứa ngáy.

Nếu biết sẽ có chuyện này xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không buộc tóc trước khi đến đây.

Tề Duyệt muốn nhanh chóng kết thúc tình huống làm cho người ta xấu hổ này. Tuy nhiên, việc này cuối cùng lại kéo dài đến vài phút, khiến cho người ta cảm thấy nôn nóng lại không phản kháng được.

"Được, hiện tại xin mời các vị phu nhân chậm rãi thoải mái dựa vào người chồng của mình, dựa vào lòng của tiên sinh, chậm rãi nhắm mắt, cảm thụ sự ấm áp của người chồng truyền đến."

Tề Duyệt: "...!" Đại tỷ à, bà đủ rồi nha!

Quốc gia cấp cho bà giấy chứng nhận, chứ không phải đến tra tấn đôi vợ chồng "giả" này có được không!

[Truyện được đăng tại duy nhất tại truyenwiki1. com @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]

Lúc giáo sư ánh mắt dừng trên người Tề Duyệt, nội tâm Tề Duyệt dường như chết không còn gì luyến tiếc, thân thể cứng ngắc dựa vào lòng Thẩm Mục Thâm.

Nguyên bản cô muốn dựa vào một lúc cho qua mọi chuyện, nhưng mới vừa được ba giây, Tề Duyệt liền từ bỏ. Tiếp thu không nổi, cô chịu chết.

Dù sao cũng chết, trực tiếp cho cô một đao luôn đi. Dựa vào Thẩm Mục Thâm, tim cô đập thình thịch, trên mặt mang theo tia ửng đỏ nhàn nhạt.

Từ lúc Tề Duyệt tới gần, Thẩm Mục Thâm nhíu mày.

"Cô dùng nước hoa à?" Giống như có hương thơm thoang thoảng, lượn lờ trước hơi thở của hắn, rất lâu không tiêu tan. Không giống như những nữ nhân khác, sử dụng nước hoa làm cho người ta choáng váng đầu óc. Mùi hương này rất nhẹ nhàng, có chút giống mùi chanh đường trong trí nhớ của Thẩm Mục Thâm.

Tề Duyệt sững sờ, nước hoa cái gì?

Tề Duyệt đang muốn trả lời, giáo sư nói: "Mỗi người mẹ khi mang thai đều vô cùng vất vả, giống như đi qua quỷ môn quan. Vì vậy, các ngài cần phải cảm ơn họ thật tốt."

"Cho nên, mời các vị tiên sinh nhẹ giọng nói vào tai các vị phu nhân, dùng giọng điệu ôn nhu nói –vợ à, em vất vả rồi."

...

Má, chẳng lẽ đây là trường học tổ chức cho học sinh cảm ơn cha mẹ sao?

Tề Duyệt dám cá Thẩm Mục Thâm sẽ không nói những lời buồn nôn đó. Hắn không nói những lời đả kích cô, cô đã cảm thấy tạ ơn trời đất lắm rồi.

"Phụ nữ có thai, nên sử dụng ít nước hoa trang điểm lại." Tiếng nói trầm thấp, dán bên tai Tề Duyệt.

"Hả?" Tề Duyệt dồn toàn bộ lực chú ý lên người Thẩm Mục Thâm, cho nên vẫn chưa ý thức được khoảng cách giữa hai người.

"Có nhiều thành phần hóa học."

Tề Duyệt nhất thời phản ứng lại.

"Tôi không có dùng nước hoa mà."

"Hửm?"

Bất lực, nhắm mắt lại, Tề Duyệt đè ép âm thanh đến mức thấp nhất: "Tôi không có dùng nước hoa có được hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!