Điện thoại lại một hồi nữa vang lên, Tề Duyệt quyết định lựa chọn bắt máy.
"Cô đang ở tầng mấy?"
Tề Duyệt cũng không muốn cho Thẩm Mục Thâm biết chính xác tầng mình ở là tầng mấy, cho nên nói: "Có chuyện gì chờ tôi xuống dưới rồi nói."
Ai biết đối phương hỏi càng cụ thể hơn: "Tầng nào, phòng bao nhiêu?"
Trong giọng nói mang theo phần thiếu kiên nhẫn.
Tề Duyệt dám cá chắc chắn rằng nếu cô không nói địa chỉ thì không cần đến nửa giờ đồng hồ, Thẩm Mục Thâm cũng có thể tra ra được cô đang ở tầng nào, phòng nào.
"Tầng bảy, số phòng 708..."
Rất nhanh, chuông cửa liền vang lên, vừa mở cửa chỉ thấy Thẩm Mục Thâm với dáng người cao lớn rắn rỏi, kết hợp tây trang phẳng phiu đứng ngoài cửa. Sau đó ngay cả giầy cũng không thay, liền trực tiếp đi vào.
Từ điều này có thể thấy được hiện tại hắn đang rất gấp.
"Có chuyện gì vậy?" Tề Duyệt lần đầu tiên thấy Thẩm Mục Thâm gấp gáp đến vậy, có điểm không giống hắn thường ngày.
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua căn phòng "tiện nghi" của Tề Duyệt, sau đó hỏi: "Vali hành lý của cô ở đâu."
"Anh trước cũng phải giải thích cho tôi đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?". 'Mặc danh kì diệu' xuất hiện, cô cũng đâu phải con giun trong bụng hắn, làm sao có thể biết hắn muốn làm cái gì.
"Còn ba mươi phút nữa mẹ tôi sẽ đến chung cư."
Tề Duyệt sửng sốt, hỏi: "Vậy hiện tại anh muốn phải làm sao bây giờ?"
"Tìm vali hành lý của cô, cho cô năm phút đồng hồ thu thập quần áo và đồ dùng cá nhân."
Nghĩ ngợi một phút, Tề Duyệt đại khái biết ý định của Thẩm Mục Thâm muốn làm gì, liền đáp ứng "Được".
Theo sau đó cô xoay người đi tìm vali hành lý, khẩn cấp đem một số đồ vật cần thiết để vào bên trong vali. Có lẽ do thời gian quá gấp gáp, không có nhiều thời gian cho Tề Duyệt chậm rãi thu thập nên khó tránh khỏi vali bị cồng kềnh.
Thẩm Mục Thâm đi đến bên cạnh sườn cô, đem đồ trên tay cô bỏ vào trong tay mình.
"Lúc cô làm việc, đã có ai từng ghét bỏ cô quá chậm chạp chưa?"
...
Miệng Thẩm Mục Thâm thật sự độc.
"Đứng ở một bên quan sát."
Cứ như vậy, Tề Duyệt đứng một bên quan sát Thẩm Mục Thâm trong tích tắc đem đồ đạc thu dọn vào bên trong vali, bao gồm bàn chải đánh răng, khăn mặt. Cuối cùng đi đến tủ quần áo Tề Duyệt, tùy ý cầm hai bộ lấy ra.
Đến cuối cùng, khi nhìn đến Thẩm Mục Thâm chuẩn bị kéo ngăn tủ đựng đồ nội y, Tề Duyệt cuống quýt đi qua, đem năm phần sức lực nhân sinh mạnh mẽ đẩy tủ lại.
"Nhiêu đó là đủ rồi." Sắc mặt Tề Duyệt có chút nóng lên.
Có lẽ căn cứ vào động tác cũng như ngữ khí của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm cũng đoán ra được bên trong ngăn kéo đựng cái gì. Không thu thập nữa, Thẩm Mục Thâm ép vali đang chồng chất đồ vật xuống, nâng một tay kéo vali lên.
"Chạy nhanh đi."
Sau khi lên xe, Thẩm Mục Thâm yêu cầu Tề Duyệt đeo tai nghe vào, sau đó mở âm nhạc, kêu cô nhắm mắt lại. Ngay từ đầu Tề Duyệt còn không hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng sau khi xe chạy, mỗi bước không khác gì đang bay. Tề Duyệt vẫn là an phận đeo tai nghe, nhắm mắt hưởng thụ âm nhạc.
***
Cả đoạn đường không khác gì đang đua xe tốc độ cao, Tề Duyệt cảm thấy được Thẩm Mục Thâm đã dạo một vòng "trái pháp luật".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!