Tô Nam cười lạnh một tiếng, không buồn liếc nhìn hắn thêm lần nào nữa. Cô cầm điện thoại và túi xách, dứt khoát bước đi trên đôi giày cao gót, bóng lưng mảnh mai đầy khí phách.
Trình Ý nhướng mày, lập tức đuổi theo.
Phó Dạ Xuyên đứng đó, ánh mắt lạnh như băng, lời của Tô Nam như một chiếc gai đ.â. m thẳng vào lòng hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ở nhà họ Phó phải khom lưng cúi đầu làm một người nội trợ?
Đường đường là Phó phu nhân, từ khi nào lại thành người hầu?
Hình như có quá nhiều chuyện... hắn hoàn toàn không biết...
---
Ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy Trương Phong đang lôi kéo Lâm Sương ở trước cửa, cả người đỏ ửng, ánh mắt mơ màng.
Thì ra, cô thật sự đã sớm biết trước và chuẩn bị sẵn sàng…
Vậy những gì hắn vừa làm, chẳng phải là dư thừa sao?
Ha...
---
Tô Nam lên xe rời đi, trong lòng vẫn có chút đau khi nghe nhầm lẫn từ Phó Dạ Xuyên. Ba năm kết hôn, hắn lại không hề biết cô là người thế nào?
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô liền bình tĩnh trở lại, không quá d.a. o động.
Con đường đã qua, cô sẽ không bao giờ quay lại. Cái tên Phó Dạ Xuyên ấy đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa!
Trình Ý vừa lái xe vừa ngân nga một khúc hát, liếc mắt nhìn cô: "Hôm nay em cứu chị, định cảm ơn em thế nào đây?"
"Muốn quà gì? Hay là chuyển khoản cho cậu luôn?"
Trình Ý nửa cười nửa thật nhìn cô:
"Lần đầu tiên có người phụ nữ dùng tiền ném vào mặt em đó! Nhưng em càng muốn... chị lấy thân báo đáp!"
Tô Nam liếc xéo cậu ta một cái:
"Đang mơ hả?"
"Tại sao? Vì sao chứ? Chị cũng nên cho em một cơ hội chứ!" Trình Ý hừ một tiếng.
Tô Nam lạnh nhạt nhìn cậu ta:
Team Hạt Tiêu
"Tôi luôn xem cậu là... em trai đấy."
Chết tiệt!
Khóe miệng Trình Ý giật giật:
"Dù sao thì em cũng sẽ chứng minh, em mới là người phù hợp nhất với chị!"
Không biết cậu ta lấy đâu ra sự tự tin đó. Tô Nam bật cười, không nỡ dập tắt: "Thì tùy cậu thôi."
Dù sao sự nhiệt tình của Trình nhị thiếu gia cũng chưa bao giờ kéo dài quá một tháng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!