Cả hai người đều chấn động. Chủ tịch Trương bỗng nở nụ cười sâu xa, cầm lấy chai rượu vang bên cạnh rót cho Tô Nam.
"Cô Tô à, đã bàn chuyện thì tôi cũng có thành ý. Cô xem tài liệu này đi, chỉ cần cô ký tên, tôi tuyệt đối không để cô thiệt."
Ông ta lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, nội dung gần như giống hệt với bản trong tay Tô Nam, nhưng con số thì thấp hơn cả mức mà Lâm Sương đã định đến mười điểm phần trăm.
Lâm Sương đảo mắt một vòng, vội vàng nói vào:
"Tô Nam, cô chỉ dựa vào mỗi Tô Cẩn thì được gì chứ? Phải tìm thêm vài chỗ dựa mới được! Tô Cẩn rõ ràng là đang muốn đẩy cô vào chỗ c.h.ế. t mới đặt cô vào vị trí này rồi mặc kệ. Cô đi theo anh ta thì được lợi gì? Anh ta có thể cưới cô chắc?"
Tô Nam không muốn nghe cô ta ly gián. Có lẽ Lâm Sương nghĩ cô là tình nhân của Tô Cẩn chăng?
Đào góc tường của người khác à?
"Cô nhìn lại bộ đồ mình đang mặc đi, không có nổi một cái nhãn hiệu, chắc là hàng mua trên mạng nhỉ? Cô đi làm bằng gì? Gọi xe công nghệ chắc?"
Lâm Sương hất cằm đắc ý, nhìn chằm chằm bộ dạng giản dị của Tô Nam, rồi kéo chỉnh lại bộ vest Chanel của mình, cười nhạt:
"Tôi là người từng trải, sẽ không lừa cô đâu. Theo chủ tịch Trương, cô sẽ không thiệt. Ông ấy còn chuẩn bị cho cô một chiếc Audi cũ nữa đấy. Sau này làm dự án, có ông ấy hỗ trợ thì cô mới giữ vững được vị trí!"
Nhìn Tô Nam im lặng như đang suy nghĩ, Lâm Sương cho rằng mình đã thuyết phục được rồi, hài lòng đưa mắt ra hiệu cho chủ tịch Trương, rồi giả vờ đứng dậy vì say:
"Tôi đi vệ sinh một lát, hai người cứ nói chuyện."
Ra khỏi phòng, ánh mắt Lâm Sương lóe lên tia sắc bén. Cô ta kéo một nhân viên phục vụ đang lén lút đi qua:
"Chuẩn bị xong chưa?"
Nhân viên phục vụ run rẩy: "Thuốc... đã bỏ vào rượu rồi ạ…"
"Vậy là được rồi." Lâm Sương nhếch môi hài lòng.
Nhân viên cắn môi dưới, thấp giọng nói:
"Cô Lâm, nếu tôi không nhìn nhầm... người phụ nữ đó chính là vợ cũ của tổng giám đốc Phó Dạ Xuyên, đúng không?"
"Hừ, không sai, chính là cô ta."
"Là vợ cũ của Phó tổng... Chủ tịch Trương không sợ…?" Nhân viên không dám nói thẳng, sợ rước họa vào thân, trong lòng cực kỳ hối hận vì đã nhúng tay.
"Chỉ là một người vợ cũ thôi, có gì ghê gớm? Bây giờ cô ta dựa hơi người đàn ông khác để lên chức, Phó Dạ Xuyên có thèm ngó đến không? Hừ, đã là đi ngủ cùng thì với ai chẳng như nhau? Với chủ tịch Trương thì không được chắc?"
Nhân viên cúi gằm đầu:
"Vâng... tôi xuống trước ạ."
"Cút! Chuyện này mà để lọt ra ngoài thì cậu c.h.ế. t chắc!"
Lâm Sương giẫm giày cao gót đi vào phòng vệ sinh để dặm lại trang điểm, không hề biết rằng ở hành lang phía sau, một bóng người cao lớn, mạnh mẽ đang đứng lặng người.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lạnh lùng, ánh mắt âm trầm như bão tố. Anh lập tức kéo mạnh người phục vụ đi ngang qua:
"Tô Nam ở phòng nào?"
"Dạ… Phó tổng?"
Ở hội sở tư nhân này, người ra vào đều là nhân vật m.á. u mặt. Nhận diện và ghi nhớ mặt là kỹ năng cơ bản, nhân viên kia chỉ liếc một cái đã nhận ra Phó Dạ Xuyên, lập tức mặt trắng bệch.
"Nói!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!