Tô Nam cất điện thoại, cố nén nỗi đau trong lòng và cơn sốt đang thiêu đốt khắp người, cô gắng gượng bước ra khỏi nhà, bắt xe đến cục dân chính.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Phó Dạ Xuyên gọi hai cuộc điện thoại nhưng không ai bắt máy, liền không buồn gọi lại nữa.
Tô Nam sắc mặt tái nhợt ngồi đó, một tiếng sau, Phó Dạ Xuyên bước tới, cả người toát ra hơi lạnh, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo.
"Rốt cuộc em không hài lòng điều gì? Anh biết tháng này em đã hiến m.á. u nhiều, nhưng anh đã bù đắp cho em rồi còn gì."
"Ly hôn đi…" Tô Nam ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn, giọng nói bình thản, cô không còn muốn nói thêm điều gì nữa.
Những điều họ nói, chưa từng là cùng một chuyện.
Cô nhìn gương mặt nam tính, góc cạnh trước mắt, đẹp trai như được tạc ra, từng khiến cô mê muội như thiêu thân, nhưng chưa từng dành cho cô một ánh mắt dịu dàng.
Team Hạt Tiêu
Trước kia, Tô Nam luôn cẩn thận từng chút sợ làm hắn tức giận. Nhưng giờ đây khi nhìn lại, trái tim cô đã như mặt nước lặng.
Phó Dạ Xuyên nhìn cô, sắc mặt càng trở nên u ám. Hắn có thể chịu đựng cô lấn lướt một chút, nhưng không thể chấp nhận cô không biết điều.
Thật sự nghĩ rằng chỉ có cô mới có thể hiến m.á. u sao?
…
"Tô Nam, đừng có hối hận!"
"Điều tôi hối hận nhất chính là ba năm trước đã kết hôn với anh." Cô cười thảm, trong lòng hoàn toàn sáng tỏ, chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.
Bị thương tổn đến mức m.á. u chảy đầu rơi trên con đường mang tên Phó Dạ Xuyên, vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi!
Gần cuối giờ làm, không còn ai xếp hàng, họ là cặp cuối cùng.
Chỉ mất vài phút, cuộc hôn nhân ba năm kết thúc chóng vánh.
Khi cầm được giấy ly hôn, tim Tô Nam vẫn khẽ rung lên.
Phó Dạ Xuyên không nói lời nào để níu kéo, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cô.
"Đi thôi, đến bệnh viện."
Hắn vẫn chưa quên giá trị cuối cùng của cô.
Tô Nam ngẩng đầu lên, bất ngờ bật cười: "Phó Dạ Xuyên, từ giờ trở đi, dù cô ta có c.h.ế. t trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không phí thêm một giọt m.á. u nào nữa."
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên trầm xuống: "Uyển Như bị bệnh, vậy mà em lại nguyền rủa cô ấy? Đừng quên điều kiện để em được gả vào nhà họ Phó là sẵn sàng hiến m.á. u bất cứ lúc nào."
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị d.a. o đâm, đau đến không thể chịu nổi.
Đúng vậy, cô có thể lấy hắn là vì cô có nhóm m.á. u hiếm, vì cô đã hứa, chỉ cần Kiều Uyển Như cần, cô sẽ hiến m.á. u bất cứ lúc nào.
Tô Nam nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
Cô bật cười, nụ cười lạnh nhạt và đầy mỉa mai.
Lẽ ra cô phải hiểu từ lâu, mình chẳng qua chỉ là một ngân hàng m.á. u di động hèn mọn tận xương mà thôi.
"Phó Dạ Xuyên, cái danh Phó phu nhân ấy, tôi thật sự chẳng còn muốn nữa. Yên tâm đi, tôi sẽ hiến m.á. u lần cuối, cũng là để tính sổ."
Cô cười đầy ẩn ý, nhìn hắn lần cuối rồi quay người bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!