Chương 92: (Vô Đề)

"Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông trung niên liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó mỉm cười: "Vừa đúng lúc, Lâm tổng nể mặt ăn bữa cơm với tôi nhé? Gần đây có một nhà hàng không tệ."

"Ăn cơm thì không được rồi, lát nữa tôi còn có việc bận." Ánh mắt Lâm Chương xuyên qua ô cửa kính trong suốt mà nhìn xuống con phố nhộn nhịp, bỗng nhiên con ngươi trầm tĩnh của anh lóe lên một tia sáng.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn theo ánh mắt Lâm Chương, chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn đứng giữa đám đông náo nhiệt ngoài cửa sổ, hắn như bừng tỉnh mà nói: "Đó là Diêm đạo nhỉ."

"Ôi chao, vậy mà tôi lại quên mất hôm nay là lễ Giáng Sinh, tình cảm giữa Lâm tổng và Diêm đạo thật đúng là khiến người khác phải ghen tị." Ngay khi người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì thấy người trước nay chưa từng thể hiện vui buồn ra ngoài mặt như Lâm Chương lại đang nhếch môi cười.

Giống như băng tuyết tan chảy, làm người ta không nỡ dời mắt.

Thẳng đến khi Lâm Chương dẫn theo thư ký rời đi, người đàn ông trung niên mới trầm ngâm nói: "Ngoại giới đều cho rằng hai người bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, bởi vì lợi ích mới chưa ly hôn."

Thần sắc thư ký của hắn hơi ngừng lại, phía ngoài cửa thủy tinh, Lâm tổng thường ngày không giận tự uy đi tới trước mặt người đàn ông cao lớn kia, khí chất nhu hòa tựa như thay đổi thành một người khác, ngay sau đó thư ký lại nghe thấy ông chủ lẩm bẩm nói: "Xem ra chỉ toàn là tin đồn thất thiệt."

Thư ký gật đầu tán thành, vô cùng tin tưởng."Đã nói không cần tới đón em rồi mà, hôm nay lạnh lắm, còn có tuyết rơi nữa." Lâm Chương lấy chiếc khăn quàng chưa kịp đeo trên tay thư ký Triệu để choàng lên cổ Diêm Thầm.

"Anh đỡ ốm rồi." Diêm Thầm ngoan ngoãn cúi đầu để Lâm Chương buộc chắc khăn lại cho hắn, sau đó chủ động áp trán mình vào trán Lâm Chương, "Không còn sốt nữa."

Sau khi xác định nhiệt độ cơ thể Diêm Thầm bình thường, đáy lòng Lâm Chương mới thả lỏng, xụ mặt không nói câu nào.

Mấy ngày nay nhiệt độ đột ngột giảm xuống, mẹ Diêm Thầm gọi điện thoại tới dặn bọn họ nhớ giữ ấm và mặc thêm quần áo, nhưng Diêm Thầm lại không quan tâm, khi ra ngoài vẫn mặc đồ phong phanh.

Sáng hôm sau thức dậy thì bắt đầu ch** n**c mũi, lại còn lươn lẹo oán giận với Lâm Chương rằng nhất định là Vu Thân Dương nói xấu sau lưng hắn, kết quả đến nửa đêm bắt đầu nóng rần lên đồng thời nói mê sảng, dọa Lâm Chương hoảng sợ chở hắn nhập viện ngay trong đêm.

Thấy Lâm Chương im lặng không nói gì, Diêm Thầm không khỏi cảm thấy chột dạ, như con chó to dụi dụi bờ vai Lâm Chương, "Anh tính toán thời gian rồi mới ra ngoài mà, mặc cũng nhiều quần áo nữa, ấm lắm."

Lâm Chương vẫn cứ cứng đầu lặng thinh, Diêm Thầm cắn chặt răng nhẫn nhịn mà kéo tay của Lâm Chương, "Anh mặc quần giữ nhiệt rồi."

Lâm Chương nghe vậy thì hơi nhướng mày, anh sờ sờ chân Diêm Thầm, quả nhiên sờ thấy quần giữ nhiệt, lúc này vùng xung quanh lông mày mới chậm rãi giãn ra.

Diêm Thầm thấy thế bèn tận dụng cơ hội mà nắm chặt tay Lâm Chương, lắc nhẹ, "Anh nhớ em, chỉ muốn gặp em sớm chút thôi, đừng giận anh nữa nhé?"

Không thể không nói, Diêm Thầm mất trí nhớ, cái khác thì không học được nhưng làm nũng ăn vạ thì lại học được rất nhanh.

Sau khi thư ký Triệu chở hai người đến nhà hàng, Lâm Chương bèn để cậu ta tan làm, thuận tiện gửi tặng thêm một bao lì xì.

Ngày lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều là các cặp tình nhân, chỗ ngồi ở nhà hàng cũng vô cùng khó đặt, may mà Diêm Thầm nhìn trúng nơi này nên đã book bàn từ sớm.

Hôm nay không chỉ là lễ Giáng Sinh mà còn là sinh nhật của Lâm Chương, Diêm Thầm vừa chụp xong một bức ảnh đã vội vàng đăng weibo show tình cảm, cư dân mạng ai cũng mắng hắn quá đáng, biết ngay là tên đàn ông này sẽ không buông tha cơ hội để ngược đám chó độc thân bọn họ đâu mà.

"Anh vừa khỏi ốm, đừng có uống rượu." Lâm Chương trực tiếp gọi phục vụ lấy cho Diêm Thầm ly nước chanh nóng.

Diêm Thầm l**m l**m môi, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Chương hòng có thể thay đổi chủ ý của anh, đáng tiếc Lâm Chương cố tình phớt lờ, anh nâng ly rượu vang đỏ của mình chạm nhẹ vào ly nước chanh của hắn.

Trong nhà hàng vang lên tiếng đàn du dương, xen lẫn với không khí tấp nập của ngày lễ phía bên ngoài khung cửa sổ.

Diêm Thầm đặt một hộp nhung màu xanh xuống trước mặt Lâm Chương, ánh mắt dịu dàng, "Quai Quai, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn anh." Lâm Chương nhận chiếc hộp, tò mò hỏi: "Em có thể mở ra không?"

"Đương nhiên." Diêm Thầm cầm ly nước chanh lên uống một ngụm để kìm nén căng thẳng.

Chiếc hộp tinh xảo được mở ra, bên trong có một chiếc trâm cài áo hình ngôi sao sáng lấp lánh, Lâm Chương nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là bản thiết kế mà Diêm Thầm vụng trộm vẽ trước đó, lúc đấy anh còn tưởng rằng Diêm Thầm đang làm một kịch bản mới, không ngờ lại là chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.

"Cảm ơn, em rất thích, rất đẹp." Trong lòng Lâm Chương mềm mại, anh cầm cây trâm cài vào áo, trâm cài đá quý lộ ra màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn, phản chiếu lên khuôn mặt, khiến anh càng thêm tuấn mỹ chói mắt.

Mặc dù biết Lâm Chương sẽ không nói không thích, nhưng khi nghe thấy Lâm Chương nói ra câu thích này, đột nhiên Diêm Thầm cảm thấy dù có tốn thêm nhiều thời gian và tinh lực đi nữa thì cũng đều đáng giá.

"Cực khổ rồi." Lâm Chương thăm dò đặt lên môi Diêm Thầm một nụ hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!