Chương 9: Bảo bối, anh làm rất tốt

Sau khi quét sạch lăng mộ, từ trên sườn đồi đi xuống, Lâm Viêm giới thiệu cho Tề Chử Châu phong cảnh gần đó, "Khi còn bé, anh trai thường rất thích dẫn em đi bắt bọ hung tê giác ở khu rừng kia."

"Mùa thu có nhiều trái chín, trèo lên cây ngồi ăn rất thích."

Tề Chử Châu nghe vậy bèn nhìn về phía Lâm Chương, cười nói: "Tôi còn nhớ cậu từng kể rằng Tiểu Viêm đi bắt cua rừng bị kẹp vào tay, cứ tưởng mình chết đến nơi rồi, khóc rất to, khóc chán rồi lại ngủ cuối cùng vẫn phải để cậu cõng về nhà."

Nghe những lời Tề Chử Châu nói, Lâm Chương chợt bừng tỉnh, Lâm Viêm nhỏ hơn anh sáu tuổi, thời điểm cha mẹ làm việc trong thành phố, Lâm Viêm vẫn còn là thằng nhóc đầu để chỏm, Lâm Chương cũng đã có thể một mình chống đỡ một phương, chăm sóc cho em trai và bà nội, ngoài đi học, việc nhà việc đồng áng đều do anh và bà nội làm, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy cắt cỏ cho heo ăn, sau đó nấu bữa sáng, cuối cùng mới đi học, may là trường tiểu học ở trong thôn nên anh không cần đi đường xa, thời gian buổi sáng khá đầy đủ.

Khoảng thời gian đó tuy rằng gian khổ, nhưng lại đơn giản hạnh phúc.

"Hóa ra từ nhỏ mi đã là một thằng quỷ khóc nhè, chẳng trách cứ bám dính lấy anh mi cả ngày." Diêm Thầm ôm vai Lâm Chương, quay sang nói với Lâm Viêm.

Lâm Viêm bị hắn sỉ nhục bèn nhảy dựng lên, "Anh còn có mặt mũi nói tôi, chẳng phải anh cũng bám lấy anh tôi cả ngày còn gì?"

Diêm Thầm lơ đễnh cười một cái nói: "Vợ tôi thì tôi bám, chuyện hiển nhiên như thế có gì mà lạ."

"A a a! Đừng có mà gọi linh tinh! Anh của tôi là đàn ông!" Lâm Viêm tức giận chỉ vào mặt hắn mắng, mặt đỏ bừng lên, trước giờ gã chưa bao giờ cảm thấy cách gọi "vợ" là ngọt ngào, hắn chỉ cảm thấy Diêm Thầm đang làm nhục Lâm Chương, coi Lâm Chương là con gái.

"Không thích, tôi muốn gọi thế đấy, vợ ơi vợ ơi…" Diêm Thầm càng gọi càng tiến lại gần, cuối cùng hôn cái chụt lên má Lâm Chương.

Lâm Chương: "…" Tuổi còn trẻ đã phải nuôi hai thẳng quỷ nhỏ, thật là mệt.

Lâm Viêm không ngừng giậm chân tại chỗ, hai mắt đỏ ngầu, cứ như chỉ cần một giây sau thôi cũng có thể khóc huhu, Diêm Thầm thấy thế càng được nước lấn tới, dè bỉu gã: "Lêu lêu lêu…"

Tề Chử Châu bắn sang cho Lâm Chương một ánh mắt khó tả, Diêm Thầm thật sự 28 tuổi? Loại tính cách thầm kín dưới đáy lòng hắn là cái dạng này ấy hả?

Khi còn học đại học, Tề Chử Châu và Diêm Thầm chạm mặt nhau không nhiều, chẳng qua Diêm Thầm thường thường sẽ đến lớp bọn họ để tìm Lâm Chương, mặc dù không quá hiểu rõ nhưng vẫn coi như quen biết.

Khi đó Diêm Thầm thẳng thắn hào phóng, mang đồ ăn cho Lâm Chương thì cũng sẽ đem một ít cho bạn bè anh, chưa bao giờ để Lâm Chương phải xấu hổ, ngược lại bởi vì sự tồn tại của hắn, mặc dù Lâm Chương sống nội tâm nhưng vẫn có thể làm quen với rất nhiều bạn.

Cảm giác Diêm Thầm 28 tuổi không chỉ không lớn lên mà còn bị lão hóa ngược, ngày càng trẻ trâu.

Lâm Chương thở dài lắc đầu bất lực, anh cũng không thể nói cho Tề Chử Châu biết Diêm Thầm thật sự bị đụng đầu, vả lại từ trước đến giờ Lâm Viêm và Diêm Thầm cũng không hợp nhau.

Cơm tối ăn ở nhà trưởng thôn, bốn người bọn họ bị thôn dân lôi kéo uống rượu, đầu óc Diêm Thầm vẫn chưa khỏi hẳn, Lâm Chương không dám để hắn uống nên đã cản lại hết, Tề Chử Châu là một người làm ăn, tửu lượng không kém, còn Lâm Viêm tuy rằng ngày thường cũng uống rượu nhưng uống không nhiều, làm sao có thể so được với một đám trai tráng, một lúc sau đã say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, lại còn lầm bầm chửi bới trong miệng.

Diêm Thầm được Lâm Chương che chở không dính một giọt rượu, hắn ngồi bên cạnh Lâm Chương, giúp Lâm Chương gắp rau, bóc vỏ tôm, nhìn rất hòa nhã, lúc ngẩng đầu không cẩn thận đối diện với nụ cười tươi rói của vợ trưởng thôn, cả người hắn run rẩy, trong đôi mắt bà viết đầy hai chữ: Vợ hiền.

Màn đêm dần buông xuống, dân nhậu nhẹt đổ rạp cả đám, vợ trưởng thôn bèn gọi mấy thanh niên qua giúp đỡ, Diêm Thầm cõng Lâm Chương trên lưng mình, Lâm Chương uống say nhìn rất ngoan, không kêu gào không đập loạn, giống như đang say ngủ.

Sau khi cõng người trên lưng trở về phòng, Diêm Thầm gọi mấy thanh niên đã giúp đỡ khiêng Tề Chử Châu và Lâm Viêm về ra ngoài, nhét cho mỗi người một bao thuốc lá, bọn họ nhìn bao thuốc đắt tiền như vậy cảm thấy phỏng cả tay, không dám nhận, "Cầm đi, đêm nay vất vả cho mọi người rồi, ngày khác sẽ mời mọi người tới nhà uống rượu."

Một đám da mặt ngăm đen chợt đỏ lên, luôn miệng đồng ý, bọn họ giữ nguyên nụ cười, giơ tay chào tạm biệt Diêm Thầm.

Tề Chử Châu sau khi uống say ngủ rất yên ổn, y ngủ ở phòng của Lâm Viêm và Lâm Chương, Lâm Viêm ngủ ở phòng của bà nội, Lâm Chương cùng Diêm Thầm ngủ ở phòng cha mẹ.

Diêm Thầm lại đến nhìn Lâm Viêm, Lâm Viêm ngủ như lợn, tay chân quẫy đạp lộn xộn, Diêm Thầm không thể nào tưởng tượng được Lâm Chương ở với nó từ nhỏ làm sao mà chịu được, may là sau khi học cấp ba thì Lâm Chương đến ở nhà hắn, ít nhất còn có một phòng của riêng mình.

Mặc dù ghét bỏ Lâm Viêm nhưng Diêm Thầm vẫn đắp chăn cho gã, nếu Lâm Viêm mà ốm ra đó, cũng chỉ khổ Lâm Chương thôi.

"Phiền phức." Diêm Thầm ghét bỏ nói.

Như là nghe thấy hắn mắng người, Lâm Viêm bỗng nhiên nhấc chân giẫm một cái vào không khí, "Đồ chó Diêm Thầm, cút ra khỏi người anh tôi ngay!"

Diêm Thầm: "…"

"Hừ! Cứ đợi đấy, nhất định không để mi được toại nguyện."

Sau khi thấm ướt khăn tắm bằng nước ấm, Diêm Thầm kiên nhẫn lau mặt cho Lâm Chương, Lâm Chương hơi mở mắt ra, chẳng biết có nhìn rõ Diêm Thầm hay không mà cứ lẳng lặng theo dõi động tác của hắn, không nói lời nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!