Lâm Chương xem xong kịch bản mà Diêm Thầm viết, ngẩng đầu nói: "Em đầu tư cho anh nhé."
"Đây là một bộ phim nghệ thuật, không kiếm được tiền, lần sau anh quay phim thương mại, em lại đầu tư nhé." Diêm Thầm lừa ai cũng không lừa Lâm Chương, ví dụ như Vu Thân Dương thì còn được.
Vu Thân Dương đang xem mắt không nhịn được hắt xì một cái, nước bọt bắn vào ly cà phê của cô gái đối diện mà y hoàn toàn không hay biết, cô gái cố gắng kiềm chế bản thân, không để lộ vẻ khó chịu: "À… Vu tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ ra lát nữa tôi còn có việc, lần sau lại nói chuyện nhé."
Lần sau này, đương nhiên là không có lần sau, Vu Thân Dương đã sớm muốn đi rồi, dù không biết tại sao ban nãy đang nói chuyện tốt đẹp, cô gái này lại nói muốn đi, nhưng không cần tiếp tục xem mắt nữa là vui rồi: "Được, cô đi trước đi."
Lâm Chương lắc đầu nói: "Em thấy kịch bản này rất hay, không kiếm được tiền cũng không sao."
Diêm Thầm im lặng một lúc lâu, bước tới ôm Lâm Chương: "Đột nhiên cảm nhận được niềm vui của Diêm Tiểu Thầm."
Lâm Chương sửng sốt, không nhịn được cười nói: "Sau này em đều đầu tư cho anh."
"Làm vợ yêu nhỏ của Lâm bá tổng thật hạnh phúc." Diêm Thầm tiến lại gần, hôn lên môi Lâm Chương: "Lâm tổng yên tâm, anh nhất định sẽ hầu hạ em chu đáo."
Lâm Chương nhìn hắn cười gian xảo: "Hầu hạ thế nào?"
Ánh mắt này như mang theo dòng điện nhỏ, khiến đầu ngón tay Diêm Thầm tê dại, hắn l**m l**m môi, đè Lâm Chương xuống ghế sofa: "Thử chút nhé, đảm bảo em hài lòng."
Vừa dứt lời, một luồng nhiệt nóng bỏng bao bọc lấy Lâm Chương, những ngón tay khớp xương rõ ràng của anh khẽ nắm chặt khăn trải ghế sofa, thở hổn hển.
…
"Lão Diêm, cuối cùng cậu cũng bắt đầu làm việc, mấy ông tổng kia hỏi tôi nhiều tới mức tai sắp mọc kén rồi." Vu Thân Dương chủ động rót cho Diêm Thầm một chén trà đặt trước mặt hắn.
"Năm nay nghỉ ngơi hơi lâu, kịch bản cậu xem thử trước đã." Diêm Thầm đưa bản thảo đã sửa xong cho Vu Thân Dương.
Nghe được những lời này, Vu Thân Dương chuẩn bị sẵn tâm lý, xem kỹ vài trang, y không khỏi ngồi thẳng người, ánh mắt sâu thẳm.
Diêm Thầm cầm chén trà thong thả uống, dựa vào ghế sofa nhắn tin với Lâm Chương.
"Cậu…" Sắc mặt Vu Thân Dương nghiêm trọng, ngẩng đầu định bàn việc chính với Diêm Thầm thì thấy hắn cười ngốc nghếch, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Những lời đến bên miệng, lập tức bị nuốt trở lại, y nghe nói Diêm Thầm đã khôi phục trí nhớ rồi, dáng vẻ này không giống lắm?
"Hả?" Diêm Thầm nghe thấy tiếng động phía đối diện, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn Vu Thân Dương.
Vu Thân Dương khinh thường nói: "Chắc chắn là đầu óc cậu không có vấn đề gì chứ?"
"Đầu óc tôi tốt lắm." Diêm Thầm phản bác.
"Tôi nhìn không giống." Vu Thân Dương quan sát kỹ hắn một hồi rồi lắc đầu.
Đặt bản thảo xuống, Vu Thân Dương hỏi: "Cậu và Lâm Chương tái hôn rồi à?"
"Chưa đăng ký kết hôn." Diêm Thầm và Lâm Chương dù ở nước ngoài đã uống rượu giao bôi, nhưng về nước, ai cũng không đề cập đến việc đi đăng ký kết hôn, vì thế cứ để tự nhiên như vậy.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ vội vàng kéo Lâm Chương đi tái hôn chứ, ngọt ngào thế này mà chưa tái hôn, hai người chơi trò gì thế?" Vu Thân Dương phát hiện y hơi không hiểu được anh em mình.
"Không chơi trò gì, chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, yêu đương nhiều hơn cũng tốt." Diêm Thầm rất tận hưởng trạng thái hiện tại, giống như lần thứ hai yêu đương, hắn thấy Lâm Chương cũng giống hắn.
Vì vậy, hiếm khi hai người thiếu cảm giác an toàn, lại không vội vã tái hôn, khóa chặt lẫn nhau.
Có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng họ đã có thứ bền chặt hơn giấy đăng ký kết hôn.
"Vẫn là hai người các cậu biết chơi." Vu Thân Dương không nhịn được vỗ tay cho hai người họ.
Diêm Thầm cười đẩy y một cái: "Cút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!